Vì chuyện lúc đưa bà đi ch/ôn cất, tôi nh/ốt trong phòng.
Bầu trời đen kịt, tôi nhìn đám người kia khiêng bà ra ngoài.
Dưới đèn chớp nháy, tôi thấy đôi bà mở to trừng.
Không phải bà đã nhắm lại rồi sao?
Lẽ ra tôi nên thấy hãi.
Nhưng không hiểu sao, một niềm thầm kín lại trỗi dậy sâu trong lòng.
Tôi xuống, hướng phía bà, thì thầm cầu nguyện:
"Bà ơi, nếu trên đời này thật sự có m/a bà hãy quay b/áo th/ù mình đi."
Mặt treo cao trên bầu trời.
Bị một đám mây không đâu che khuất.
Tôi cứ thế cầu nguyện rồi vào giấc ngủ.