Giáo viên văn cách đây lâu mới tập cho tôi.
Không ai chuyện với cả.
Bạn cùng lứa, người lớn, cô chú bác hàng, dường như ai đều ý muốn né tôi. Chỉ cụ rất tựa như chỉ da bọc xươ/ng đứng cách đám người nhìn chằm hồi lâu với đôi mắt đục ngầu, mờ nhạt.
Tôi ngồi yên cửa, chỉ im lặng ngó nhìn... Nhìn kỹ khung cảnh buồn của nhân gian nhưng dường như lại chẳng hề tý liên quan gì tới mình trước Nhìn mệt rồi thì gục đi ngủ, lúc thức thì tục nhìn, mãi cho tới khi nhạc tàn người tan.
Phải làm gì bây giờ.
Tôi đứng lên, khởi động lại đôi chân tê cứng đến mức như về mình nữa.
Đầu dọn rác trước đã.
Tôi đi tới vòng hoa nằm đất, nhìn chằm vào chữ Điện* ngốc hồi định dọn dẹp thì từ sau lưng truyền tới tiếng gọi:
"Bé Thất?"
Tôi quay ngoắt lại, nhìn thấy người xách theo hành đang đứng trước cửa sân.
Là tôi.
Ánh trăng lên người khiến gương mặt của hiện lên nét, hề điểm tối nào.
Tôi chầm chậm trợn đôi mắt, miệng há quên mất lại.
Nương theo ánh trăng kia, nhìn kỹ tấc gương mặt quen ấy... đó đúng mẹ.
Giữa nhân trung của nếp nhăn, khoé miệng vết chân chim, khóe mắt nốt ruồi, tất cả đều giống y như đúc.
Tôi làm sao thể nhận nhầm của mình được chứ?
"Mẹ, mẹ, sao mẹ..."
Giọng của run run, quay nhìn về phía qu/an t/ài lớn đang đặt trong kia.
"Chuyện gì xảy ra thế này?"
Mẹ xách hành sải bước qua cửa sân, lau đi hôi trán, cau mày nhìn cái sân nhỏ.
"Này làm đám tang cho ai xẻo ch*t được! Đừng cả của con nghĩ rằng ch*t rồi nha?"
"Không, phải đã..."
"Mẹ được xe c/ứu thương đưa đi, hôn mê bệ/nh viện hết ngày, gọi điện thoại được... Nè nhóc con, con nghĩ ch*t đó nha?"
"Con, con..."
Tôi úng, nhớ lại nay mình như h/ồn lìa khỏi lúc nào trong trạng thái ngơ ngáo ngáo, ý thức khỏi từ từ khôi phục lại.
Đúng nhỉ... Mình vốn chưa x/á/c nhận về thông tin đ/ời, cho tới giờ chưa nhìn thấy x/á/c của mà.
Vốn dĩ đây chỉ màn hiểu lầm tai hại thôi.
Đó chỉ cái qu/an t/ài rỗng... Mẹ vốn chưa ch*t!
Cõi lòng mừng như đi/ên, tức nước mắt giàn giụa chạy tới chầm lấy mẹ, vùi vào khuỷu tay vô cùng quen lên.
"Mẹ ơi, ơi hu hu hu...!"