Đích tuy sủng ái muộn đời trước chút, phô trương lớn nhiều.
Nàng chẳng buồn che giấu á é dành cho trực tiếp gọi trước để dạy dỗ: “Dư Thanh Trúc, cho chút thì mới muội, cho thì mà thôi.”
“Thiếp nào, chẳng lẽ biết?”
Hiện yêu chiều, ngay cả khi s ụ giữa thiên bạch ai can ngăn.
Kiếp trước, vừa dành vừa a ọ thì lấy lòng, bị xem hoàn sai bảo. Kiếp này, ê ọ vẫn buông tha cho ta.
Lần trước, khi bảo hạ, ít nhất nói: “Tỷ thân thiết, thương muội, giúp rửa nên làm, sao phân chia rạ/ch ròi gì?”
Giờ thì đổi sang dạy dỗ, luôn miệng nhấn mạnh mấy chữ nữ”, “thiếp thất”.
...
Ngày hè nắng chói chang.
Nàng muốn ê đ ù a quạt cho cố tình nửa nằm dưới bóng cây, bắt ở chỗ nắng gắt.
Nếu muốn thế, thì...
Ta ế nhìn xa xa, dẫn theo người tiến gần Dù sao, khu lớn yên tĩnh, rất thích đây nghỉ ngơi.
Ta cất nhỏ nhẹ: “Tỷ vất vả gia, thân tư chẳng sao.”
“Nhưng hậu dù ở trước thiếp. thì hợp lý, thì… hợp quy củ.”
Ta khẽ ờ o, ánh mắt lộ ra tia ễ ợ t. Tấn vương lên ngôi, tất cả đều tần, ai cao quý ai chứ?
Đích sao chịu lời này? Nàng lập tức mắt, nhìn rồi giáng tai.
“Đồ n â n! Ngươi sinh ra loại n, số phận để nô tài người khác!”
“Bản và sao nhau? đối với tình nặng, đâu phân biệt hay thất?!”
Ta ôm mặt, ngã nửa người đất, dáng vẻ d ữ đích tỷ, đồng thời và mọi người chú ý bên này.
Đích vẻ vẫn chưa ng/uôi n, dù sao chạm vào nghịch lân định đ á tiếp.
Bỗng nghe tiếng lạnh cất lên: “Dư thật to gan, tự ý thay quyền dạy phủ? phong quá nhỉ.”
Đích lập tức sững người, chẳng tâm trí để ý nữa.
Trong nội phủ gia, dù bao giờ tự ý đ á thị thiếp, dù á p lý do, nếu thành xem thường quyền uy phi.
Ánh mắt lướt qua khuôn lạnh lẽo nói: “Dư ng/ược đ/ãi muội, ấy thị gia, sao ở nhà ngươi, tiện x é bổng lộc và tiền thưởng, đ á đ p sao?!”
“Gần đây người báo x ú toán tham ô, d ụ quyền hành, bổn cung tin.”
“Thế mà tên đó tham ô ba trăm lượng bạc, bằng nửa tiền thưởng cho phủ.”
Sắc đích á ợ t, thực nhiều lần đút lót cho toán.
Nào ngờ người đó liều, thậm chí học theo tham ô tiền bạc vương phủ?
Sao kẻ đó gan to, học theo cách để tham ô lượng phủ chứ?
Đích bối rối minh: “Ta... tham ô bạc, càng sai hắn.”
Vương cười nhạt.
Vốn cần p kẻ sai, đích bị kẻ kia học mưu.
Vương vốn muốn vào giữa đích và ta.
Nhưng câu “Bản khác với tình thâm trọng” đích thật chướng tai.
Tấn vương và thê kết tóc từ thiếu thời, sớm tình cảm mặn nồng xưa. nữ nào vui vẻ khi quân cưới thêm khác?
Vương nhà mình chẳng mấy chốc lên ngôi, nên giữ đoan lượng.
Nhưng…
“Dư ăn bừa bãi, a a vô độ, hành xử quá phận, vượt lễ ợ đ ã thị thiếp, tuân quy củ hoàng gia.”
“Ph/ạt đóng cửa suy ngẫm nửa tháng, chép năm mươi lần Nữ huấn!”
Đích vừa sủng ái bị khắc á p t!
Dù Tấn vương yêu thương nào phớt lờ mũi mà vui vầy.
Vương trước luôn kính phi.
Huống hồ việc tham ô Tấn vương ấ ít. Lúc thời điểm nh.ạy cả.m Tấn vương, phủ xảy ra ủ này? Phải p t.
Đích càng thêm ă cơn d ữ lời ọ đều gây nên.
Nàng cho người truyền lời: tội với muội, bổng lộc cùng thưởng đều gửi muội.”
“Xin muội biệt để chuyện.”
Đích bị cấm muốn gọi qua để chịu đựng, hồ chứa gì.
Ta ngốc, nhiên tự tìm phiền phức, huống chi dạo gần Tấn vương lần lượt gọi các thị để ầ ạ.
Sủng ái mà tỷ tưởng đặc biệt giờ đây ngoại lệ.
Về sau, Tấn vương ghé và biệt Lưu các khác đều hưởng ân sủng bằng.