Tôi nh/ốt một phong dân gian cũ nát người.
Người sóng trực còn tưởng rằng đang cố để tạo hiệu ứng biệt cho chương trình thôi, nhưng thân đầu óc trống rỗng, đầu tê dại từ lâu rồi.
Bởi vì một nhỏ được treo trên tường của hành lang vô tận, đi mãi điểm cuối nơi đang mắc kẹt.
“Tác bày: đ/ập tường*”
*Q/uỷ đ/ập tường: Tường là hiện lúc ban đêm hoặc vùng ngoại nh/ốt một vòng tròn, đi lòng vòng thoát ra được.
1.
Tại quảng trường lối vào của phong dân gian Mạc Hồ một điêu bằng đ/á hình dáng trông giống như một cuốn sách.
Ba dòng chữ lớn màu đỏ được trên điêu bằng đ/á:
[Một. Các phong dân gian được bày này hầu hết đều tố phong kiến m/ê t/ín. Hãy vào khoa học tham quan một cách biện chứng]
[Hai. Tất cả các vật bày hình người bao gồm giới hạn như người giấy đ/âm (kim), em bé tr/eo c/ổ trên cây, x/á/c minh hôn, cậu bé thắt cổ bằng thừng, các múa rối bóng, vân đều sợi màu đỏ buộc cổ tay phải. Xin phân biệt cho sự khác biệt giữa chúng với khách tham quan.]
[Ba. Chuyến tham quan là một buổi biểu phong phú, nếu bạn cảm sợ hãi, căng thẳng hoặc cảm thoải mái người hay đề tự suốt quá trình tham quan sẽ chịu trách nhiệm ứng.】
……
Tôi cầm tay thiết dùng để sóng trực tiếp, nhắm thẳng vào điêu bằng đ/á quay lại.
Lần này tới đúng rồi nha!
Đến thân cũng ngờ mình tình cờ nghe tới này mới tới thử vận may phong dân gian này thôi, thế mà giờ cảm thích thú hơn cả khi nghe lời nữa!
Xem này, xem này, mới chiếu đến quy này thôi mà khu vực bình luận sóng trực của bỗng chốc đã bùng n/ổ rồi.
“Mẹ nó, thể như thế này thật cơ à?!”
“Chủ nhớ chú an toàn nhé, cứ cảm một chút mùi sợ khủng đâu đây ấy nhỉ…”
“Đừng quay ngoài chứ, mau vào đi, anh Thiên nhát ch*t!”
Nhìn sức nóng của sóng trực tăng vọt đầu này vui tới mức miệng khép được nữa rồi.