Cho đến khi tan học.
Lớp học đã vắng tanh.
Tôi và Tạ Dĩ Hằng vẫn ngồi nguyên tại chỗ, bất động.
Đợi đến khi hành lang cũng không còn bóng người, hắn mới chậm rãi lên tiếng:
"Cậu nói... cậu thích tôi?"
Tôi trơ trẽn: "Sao? Không được à? Con trai khác theo đuổi cậu được, tôi thì không?"
Ánh mắt Tạ Dĩ Hằng thoáng chút ngạc nhiên: "Tôi tưởng cậu là trai thẳng."
Tôi bất lực nhún vai, chấp nhận sự thật: "Tôi cũng tưởng thế, không hiểu sao tự nhiên lại cong rồi."
"Vậy cho hỏi ý kiến? Có cho theo đuổi hay không, hay là... cho yêu luôn?"
Tạ Dĩ Hằng há hốc miệng, nhưng không thốt nên lời.
"Ôi dào lắm chuyện!"
Không chịu nổi không khí sến súa này, tôi đơn giản hôn thẳng vào môi Tạ Dĩ Hằng.
Tạ Dĩ Hằng cứng đờ người, nhưng nhanh chóng bắt nhịp, tay vòng ra sau gáy tôi.
"Đồ ngốc, phải hôn thế này chứ."
Tôi và Tạ Dĩ Hằng chính thức thành một đôi.
Chúng tôi trở thành cặp đôi dính như sam đúng nghĩa.
Cho đến một ngày, tôi thú thật: "Trước khi yêu, lúc em ở căn hộ của anh, em từng mơ thấy anh nắm tay em. Chắc lúc đó tình cảm đã khác rồi."
Lúc ấy tôi tự thấy mình thật đểu, lại dám có ý đồ bất chính với hắn.
Tạ Dĩ Hằng ho sặc sụa mấy tiếng, từ từ thổ lộ: "Thực ra là anh nắm tay em trước."
Tôi: "?"
Một làn gió lạnh thổi qua gáy.
"Anh thích em từ lâu rồi hả?"
Tạ Dĩ Hằng cất giọng khàn khàn: "Ừ."
Tôi n/ổ tung tại chỗ.
"Thì ra là anh bẻ cong em!"
Tạ Dĩ Hằng lại tỏ vẻ đắc ý: "Lỗi của anh, mời em đi căng tin nhé?"
Tôi tức đi/ên người.
Nhưng nghĩ đến căng tin, có thể bớt gi/ận chút.
"Lông cừu vẫn từ cừu mà ra, từ nay về sau anh bao nước ngọt nhé."
"Chốt luôn."
- Hết -