Năm đó tôi học năm hai đại học.
Châu Vũ là soái ca khoa Thể dục, lại còn là công tử nhà giàu.
Trường có vô số cô gái thích anh ta, Hồ Châu Châu cũng là một trong số đó.
Cũng từ lúc ấy, Hồ Châu Châu cực kỳ gh/ét tôi.
Châu Vũ theo đuổi tôi rất đi/ên cuồ/ng.
Tuổi trẻ ngây thơ, tôi tin rằng câu chuyện Lọ Lem đã thực sự xảy ra với mình, tôi tin rằng anh ta thực sự thích tôi.
Nhưng thực ra, Châu Vũ chỉ đ/á/nh cược với bạn cùng phòng.
Tiền cược năm trăm tệ, và lời cá cược là trong một tháng phải cư/ớp được "lần đầu" của tôi.
Trong mắt họ, sự trong trắng của một cô gái chỉ đáng giá năm trăm tệ.
Lúc đó nhà tôi cũng gặp chuyện.
Bệ/nh teo cơ của bố trở nặng, tế bào u/ng t/hư của anh trai bắt đầu di căn, nếu không phẫu thuật thì sẽ ch*t.
Để có tiền cho anh tôi phẫu thuật, bố tôi để lại một bức di thư, rồi nhảy từ tầng thượng xuống.
Khi biết tin bố mất, tôi lập tức đi tìm Châu Vũ.
"Hạ Nhan, em tưởng tôi thật lòng thích em sao? Chơi đùa thôi mà."
"Tôi thừa nhận em có chút nhan sắc, dáng người cũng không tệ. Nhưng với xuất thân này, cũng xứng làm phụ nữ của Châu Vũ tôi sao?"
"Ếch ngồi đáy giếng."
Tôi nhớ đó là lúc ăn tối, dưới ký túc xá người qua lại tấp nập.
Tôi cúi đầu, quỳ xuống trước mặt Châu Vũ.
"Em không đến để xin quay lại với anh."
Châu Vũ hoảng hốt:
"Em… em làm gì vậy?"
"Anh có thể… cho em mượn hai mươi vạn được không?"
Ca mổ của anh trai cần hai mươi vạn.
Hai mươi vạn, với Châu Vũ chẳng qua là tiền rư/ợu một đêm ở hộp đêm.
Đối với anh trai tôi, lại là hy vọng để sống tiếp.
Bố đã mất rồi, anh trai là người thân duy nhất của tôi trên đời này.
Tôi phải c/ứu anh ấy.
Trước cửa ký túc, đám đông dần tụ tập.
Châu Vũ dường như rất khoái chí khi dẫm đạp lên tôi.
Anh ta nhổ nước bọt, cười:
"Hai mươi vạn à? Được, coi như tôi m/ua lần đầu của em."