Đến nơi hẹn Lị, tôi bắt mơ màng, giác khó chịu.
Mễ Lị nhìn tôi vui vẻ đón, kéo tay tôi nói: “Tân Tân, đi mới ra mấy mới, xem giúp cái nào hợp nhất nhé.”
Cửa đ/ộc quyền nằm ở tầng cao nhất trong khu m/ua càng lên tầng cao, tôi càng choáng.
“Tân Tân, Khó chịu ở đâu Lị hỏi.
Tôi ngẩng lên nhìn Lị, giác tối nay mắt cô đang ẩn giấu nụ cười thâm hiểm.
“Không sao, vẫn ổn.” Tôi cố xốc lại tinh thần, nhìn xung quanh tôi mới phát hiện ra toàn bóng ở bố trí rất nhiều cây nến, ở giữa cây nến trận lồ.
Nếu tôi nhớ nhầm cửa này nhà Lị.
“Mễ Lị, à?”
Tôi buồn bã nhìn Lị.
Có vẻ tôi và Sở đều đoán rồi.
“Gì cơ?” Cô nở nụ cười kỳ dị.
“Tiểu Tân Tân!”
Sở lá mang theo lửa về phía Lị.
Cô quay đi, Sở đuổi theo, vô số lá cô ấy, dường thể nghe tiếng thất thanh rất xa.
Nhưng sau khi Lị đi, tôi vẫn rất choáng, ngờ tôi lại bị nào đẩy trận phù, tôi lên thứ gì đó, tôi nhìn áo tôi, tóc tôi, trong chiếc kẹp tóc tôi thích nhất, tôi nhớ nó đã biến mất kỳ lạ ở trong nhà tôi.
Tôi hít sâu hơi, ngẩng lên nhìn về phía đó.
Tôn Quả Quả xuất hiện trước mặt tôi khuôn mặt hưng phấn mức vặn vẹo, tay phải chị chảy m/áu giống bị thương.
“Tân Tân, gái họ yêu quý chị, đã làm tốt phải làm trọn. Nếu đã chị khuôn mặt, phải chị luôn chứ.”
Chị nhấc tay trái bị thương lên, nhẹ nhàng má trái, thể chị rất yêu thích khuôn mặt này.
“Tại sao? mặt rồi vẫn đủ, còn mệnh? phải đuổi cùng tận thế?” Tôi lên.
Ngón tay chị giữa hai mày tôi, cười nói: “Đồ tốt, ai chê nhiều bao đâu? Chị chỉ tốt cũng sao?”
Khi chị dùng lực lên ngón tay, tôi thứ gì đang rút ra khỏi cơ thể mình, rất đ/au, cực kì đ/au, giống bị da, bị chuột rút, đ/au mức tôi cuộn lại.