Không ngờ bên dưới Phúc Nương lại hồ nước sâu.
Nước trong lạnh ngay khi rơi xuống, toàn thân lập tức đi sức lực, chỉ trơ mắt nhìn chìm xuống đáy.
Lượng khí còn sót lại trong phổi chóng cạn kiệt, dòng nước lạnh giá tràn vào miệng mũi tôi, khiến ngạt thở.
Ngay sắp đuối, từ đáy ngờ xuất sợi chỉ đỏ, như chớp ch/ặt lấy tôi, kéo lao thẳng xuống sâu thẳm nhất, ánh lọt vào.
Trong đó, sợi chỉ đỏ tách ra, len vào miệng tôi, từng truyền luồng dưỡng khí duy trì mạng sống.
"Hộc… hộc…"
Khi chạm đáy, kinh ngạc phát trên lớp hình đó ngăn cách nước lại, giúp tự do hô hấp mà cần những sợi chỉ đỏ nữa.
Tôi lấy lại tinh bắt quan sát xung quanh.
Đột nhiên, nức nở của nữ vang lên, xa gần.
Âm ai oán, thê lương, khiến lạnh sống lưng.
Bốn tối đen như mực, lối thoát, đành phải lần theo phát ra mà tiến trước.
Sau vài chục bước, phát trước yếu ớt.
Nhìn ánh sáng, lập tức tốc chạy tới.
Đột nhiên, bức tường đ/á chắn ngang đường đi, ánh và đều vọng ra từ nó.
Sau do dự, quyết tiến lên xem thử.
Phía bức tường đ/á, nữ khoác lên bộ y phục lẫy, quỳ rạp trên mặt đất, quay lưng tôi.
Trước mặt nàng tượng Huyết Quan Âm cao chọc trần, được chạm khắc sống như linh h/ồn.
Dưới làn váy của số sợi chỉ đỏ kéo dài ra, ch/ặt vào tượng yêu dị kia.
Tôi hốt hoảng kêu lên tiếng.
Nghe động, nữ chậm rãi quay lại.
Khi nhìn rõ khuôn mặt trân.
Nàng chính Phúc Nương lần trước - Vân Chi!