Lúc cúi xuống, ngón tay bấu lấy anh.
“Là... làm sao?”
Nhưng bên dưới trả lời dứt khoát: “Không.”
Lời nói sau đó rõ: “Ít nhất thì... ở đây... thích hợp.”
Tôi chút thất vọng, cố gắng kìm nhưng cuối cùng vẫn nhịn chua xót nơi sống mũi.
Tôi nữa, bị chủ nhân mình từ chối.
Nước mắt lã chã, nhỏ mái tóc Tín.
Anh dừng lại, nhìn tôi:
“Đau à? Có răng quá làm em bị Đợi này đi mài bớt.”
Cái gì mà mài bớt chứ!
“Anh biết mị q/uỷ cần gì Nếu cách thì cho em.....”
Liên hạ giọng, giống như đang dụ dỗ tự nói ra: “Cho cái gì?”
Tôi vẹo ngón tay, cúi thấp đầu:
“Phải cho em rất rất nhiều yêu... nếu không, em ch*t mất.”
Không chơi nào xử dịu với quái trợ thủ.
Đây trò chơi kinh dị, bọn họ đến đi, quái bạn hành tạm thời, thậm gọi bạn.
Giống như... món phụ giá.
Tay động, đổi ý, nhưng chống cằm nhìn tôi, cười như con cáo xảo quyệt đạt mục đích.
“Được thôi, vậy thì cho Đào nhiều, nhiều yêu.”
Tôi biết như mà... khoan đã, hả?
Tôi thở dài phiền muộn:
“Sao em nghĩ em chứ? Buồn đấy. Đã đến này vẫn luôn nhịn đấy nhé. Nhìn kiểu gì thì cũng Đào mới đúng. Là vì Đào thích anh, nên mới hoàn toàn cảm đúng không?”
Tôi nhất thời quên cả khóc, lắp bắp giải thích:
“Không... vậy, em thích anh.”
Từ độ tôi, gương cúi thấp trông chút buồn bã.
“Không thích... tức thích sao?”
“Chắc thích...” Thấy khóe môi dấu hiệu trễ xuống, hoảng hốt nói “Thích! Rất thích luôn!”
Thật ra chưa từng nói với rằng, mỗi anh, luôn cảm quen thuộc lùng.
Như thể sinh ra tìm này, gỡ nhau.
Những lời đó quá sến, cách nào nói ra được.
Bộ dạng thương đột nhiên biến mất, cong bật cười “phì” tiếng.
Tôi lúc đó mới ra — hình như bị lừa rồi.
Nhưng đã muộn, đã dùng chóp mũi cao mà chọc ghẹo cách xa.
So với động tác dịu ban nãy, lúc này mới thực hiểu nào cuồ/ng phong bão tố.
Cuối cùng, khóc c/ầu x/in dừng lại, “anh ơi” “chủ nhân” gọi hết cũng vô ích.
Anh vẫn thờ ơ như cũ: “Nhưng Đào nói thích sao? Tình cảm Đào, đúng chút thành ý nào cả.”
Giọng điệu nhàng nhưng trách móc.
Anh vỗ cái “Hư nói dối.”
Sau cơn cảm tê mang theo hơi ấm nồng nàn.
Từ phòng thử bên cạnh tiếng trò chuyện chơi khác, còn trước tấm gương lớn.
Liên dùng răng vành tai đỏ ửng tôi, thì thầm mơ hồ:
“Lúc này chắc chắn Đào sao em dễ thương đến thế? Vậy thì trả lời bởi vì Đào ta em trong em ngoan nhất trong đứa trẻ bá chủ em vua em bé....”
Giữa lời ngọt ngào đỡ nổi nhìn thân trong gương dần nhũn.
Liên cười, ôm lấy tôi, cả sợi tóc dựng trên cũng ngoan ngoãn quấn quanh tay trắng trẻo tôi.
“Giờ thì cảm chưa? Yêu nhỏ anh.”