Thằng nhóc này cứng đầu thật đấy.
Cố Hiệu xoa xoa mái tóc rối của tôi như thú ăn thịt đang vỗ về con mồi, dịu dàng nói:
"Có khả năng nào cô bé trong ảnh... chính là em không?"
Tôi phản bác ngay: "Làm gì có chuyện đó... Khoan đã."
Chợt nhớ ra tôi và em gái sinh đôi khác trứng. Dù ra đời trước vài phút nhưng tôi yếu ớt hơn hẳn.
Lại thêm khuôn mặt giống nhau như đúc, ngoài bố mẹ và ông bà ra, ai cũng nghĩ tôi là em gái.
Em gái tôi thì gh/ét váy vóc, suốt ngày mặc quần yếm chơi với lũ con trai.
Mẹ tôi đành nhắm vào tôi, mặc hết váy công chúa định m/ua cho em vào người tôi.
Thế là suốt thời mẫu giáo, tôi toàn mặc đồ nữ.
Mãi đến tiểu học, sau bao lần phản kháng, tôi mới được mặc lại đồ nam.
Không lẽ nào...?
Nhưng tôi gặp Cố Hiệu khi nào? Sao chẳng nhớ gì nhỉ?
Cũng phải, nhìn tấm ảnh đó lúc tôi mới năm sáu tuổi.
Quên thì cũng bình thường, với lại Cố Hiệu đâu có lý do gì để lừa tôi.
"Nhớ ra rồi hả?
Giờ thì biết rồi chứ?
Sở Lâm, tối hôm đó là em tự cởi dây áo choàng cho anh, còn gọi tên anh. Anh chỉ... không từ chối thôi."
Má hắn ửng hồng.
Nghe giọng trầm ấm đó, mặt tôi đỏ bừng.
Cố Hiệu vòng tay ôm eo tôi.
Sống mũi cao của hắn chạm vào mũi tôi.
Hơi thở hòa làm một.
Tim tôi đ/ập lo/ạn xạ.
Ch*t ti/ệt, nào phải "nam thần tịnh dục" mà đúng là "hồng nhan họa thủy".
Giờ thì không thể từ chối nữa rồi.