Tôi là Kiều Mặc Vũ, tân sinh viên năm nhất Đại học Nam Giang, cũng là truyền nhân duy nhất của môn phái Địa Sư hiện tại.

Địa Sư - thời xưa người ta còn gọi là thầy phong thủy.

Tục ngữ có câu:

"Nhất đẳng Địa Sư quan tinh đẩu

Nhị đẳng phong sư tầm thủy khẩu

Tam đẳng tiên sinh mãn địa tẩu".

Những kẻ hành nghề phong thủy lang thang ngày nay phần lớn đều thuộc loại thứ ba. Còn bậc thông thiên văn, tường địa lý thời xưa đều phụng mệnh hoàng gia, làm việc dưới Khâm Thiên Giám.

Tổ tiên nhà họ Kiều chúng tôi từng giữ chức Giám chính Khâm Thiên Giám, đồng thời là chưởng môn ngàn đời của Phong Môn.

Mấy hôm trước, cháu họ xa của Giáo sư Lý quê Trùng Khánh đột nhiên thắt cổ t/ự v*n. Nhận lời mời của ông, tôi tới đây xem xét sự tình.

Khi chúng tôi tới thôn Lý Gia đã khuya, liền ở tạm tại nhà bác của nạn nhân Lý Trụ. Tôi và Giang Hạo Ngôn ở chung phòng. Tôi ngủ giường, hắn nằm dưới đất. Thằng bé Lý Viễn nửa đêm lẻn vào tr/ộm đồ, dẫm phải bụng Hạo Ngôn.

Vừa túm cổ nó hỏi được một câu, nào ngờ thằng nhóc lảm nhảm cả tràng dài, suýt nữa đã khai ra cả điểm thi học kỳ.

Tôi trợn mắt: "Em giỏi thật, biết cách nói láo còn hơn cả chị nữa."

Lý Viễn mặt tái mét: "Em không nói dối! Chị ơi đừng mách mẹ em, bà mà biết em tr/ộm đồ sẽ đ/á/nh ch*t em mất!"

Tôi chớp mắt, buông tay ra: "Kết quả khám nghiệm tử thi nói Lý Trụ ch*t tối mùng 7, vậy sao mùng 8 em lại còn thấy nó mở mắt đuổi em về?"

"Đúng ạ! Em chưa kể với ai chuyện này. Chị ơi, em thề không nói dối!"

Mặt Lý Viễn trắng bệch, toát lên vẻ hoảng lo/ạn. Đang lúc tôi nghi ngờ nhìn nó, bỗng nghe thấy tiếng động khẽ vọng từ phòng bên.

"Xoảng!"

Âm thanh nhỏ như ghế đổ. Tôi quay sang hướng tây: "Phòng ai đấy?"

Lý Viễn thất thần: "Nhà Lý Trụ... Hai nhà chúng em xây liền vách."

Tôi liếc Giang Hạo Ngôn. Hắn lập tức xách balo lên, cảnh giác nhìn quanh: "Đi xem thôi."

Hai đứa trèo qua cửa sổ. Trăng đêm nay tròn vành vạnh, quầng sáng mờ ảo bao quanh khiến ngôi làng núi yên tĩnh như chìm trong lớp sương xám, mang vẻ đẹp hư ảo kỳ lạ.

Chúng tôi khom người nép vào tường di chuyển chầm chậm. Thôn Lý Gia là một thôn nghèo, những ngôi nhà đất được đắp từ thập niên 70-80 nhuốm màu bùn đất, trông thật tiêu điều thảm hại.

Vừa đi được vài bước, Giang Hạo Ngôn đột nhiên giẫm phải vũng lầy. Hắn đứng thẳng người, vô tình liếc qua cửa sổ nhà Lý Trụ rồi đờ người ra, chợt hít một hơi lạnh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Xuân Vô Tận

Chương 16
Sau khi gieo mình xuống lầu thành, ta trọng sinh, quay trở lại ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta vào hố nước dơ, ánh mắt tràn đầy chán gh/ét: “Đừng chạm vào cô, ngươi khiến cô vương thấy gh/ê t/ởm.” Đời trước, ta cõng Tiêu Trạch trọng thương ra khỏi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, gả làm Thái tử phi. Ta đem lòng yêu hắn đến tận xươ/ng tủy, mà hắn lại chán gh/ét ta đến tận xươ/ng tủy. Ngày đại hôn thứ ba, hắn đã lập trắc phi để làm nh/ục ta. Về sau, quốc phá gia vo/ng, hắn bỏ mặc ta, dẫn trắc phi chạy trốn. Khi ấy ta mới hiểu, lòng hắn vốn là băng lạnh, dù có sưởi thế nào cũng chẳng ấm nổi — nhưng mọi sự đều đã muộn. Ta chỉ có thể mang h/ận, gieo mình từ thành cao xuống. Kiếp này... Nhìn Tiêu Trạch bị thương nặng, vẫn lạnh lùng đẩy ta ra, không cho lại gần, ta chỉ khẽ cười lạnh. Đã vậy, ngươi cứ ở đây mà chờ ch*t đi. #BERE
Cổ trang
Cung Đấu
Gia Đình
4.89 K
Thế thân Chương 22