Tôi hừ lạnh một tiếng.
"Chạy cái gì? Đối mặt với hai người, tôi đường đường là Địa Sư, còn cần phải chạy sao?"
Nói xong, tôi giơ lệnh bài Lôi Mộc trong tay lên.
"Tiếp chiêu.”
Phương Lộ theo bản năng đưa tay che mặt, tôi lao về phía cô ta, khi đi ngang qua Phương Lộ, tôi né sang một bên và chạy nhanh ra khỏi cửa. Giang Hạo Ngôn ngầm hợp tác với tôi, gần như chạy theo sát phía sau.
Chúng tôi chạy nhanh xuống cầu thang, Phương Lộ gi/ận dữ hét lên.
"Bắt chúng lại!"
Phía Tây của chùa có một cửa phụ, vừa rồi Lạt M/a đuổi theo chúng tôi đã ra từ cửa này, cửa sân mở rộng, tôi và Giang Hạo Ngôn chạy ra khỏi cửa, chui vào rừng.
Vừa vào tới rừng, chúng tôi giảm tốc độ, bên trong đã có một nhóm Lạt M/a đuổi theo, tôi phải cẩn thận để không đụng phải họ.
Ban đêm ở Tây Tạng, mặt trăng dường như rất gần với mặt đất, tôi và Giang Hạo Ngôn nắm tay nhau, cẩn thận di chuyển càng gần bìa rừng càng tốt.
Trong khu rừng này có treo rất nhiều lá cờ sặc sỡ, có lá treo cao trên ngọn cây, có lá bị kéo trên mặt đất, nếu không cẩn thận sẽ vấp ngã. Giang Hạo Ngôn vừa bị ngã, lảo đảo ngồi dậy, rên rỉ.
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta, thứ anh ta vừa vấp phải sao lại trông quen thế?
Tôi nhặt vật hình b/án nguyệt cầm trên tay, nhìn dưới ánh trăng thì nhận ra đó là một hộp sọ, một hốc mắt trống rỗng đang nhìn chằm chằm vào tôi, còn có giòi bò bên trong.
Tôi kinh tỏm ném bộ xươ/ng đi.
“Ai ở đó… Ra đây?”
Đột nhiên cách đó không xa có tiếng hét lớn, tôi và Giang Hạo Ngôn đều sửng sốt, nhìn chung quanh một lúc, tôi chỉ vào thân cây.
"Trèo lên."
Giang Hạo Ngôn gật đầu, ngồi xổm xuống, chống hai tay lên thân cây, ra hiệu cho tôi trèo lên vai anh ta. Tôi không khách khí giẫm chân lên, anh ta lảo đảo đứng dậy, lúc này tôi mới cảm thấy cái cây trước mặt có gì đó hơi kỳ lạ.
Thân cây lớn, có ba nhánh to, cao khoảng hai mét, nhưng ở chỗ giao nhau của các cành có thứ gì đó được buộc bằng một sợi dây vải.
Tôi trèo lên thân cây, Giang Hạo Ngôn tìm một gốc cây để tránh đi. Tôi ngồi xếp bằng trên cành cây, ánh trăng trắng bàng bạc chiếu sáng một vật ở phía đối diện.
Đó là một chiếc rương gỗ, cao chừng nửa người, đã trải qua thời gian dài, trên mặt hộp có vài lỗ thủng, từ trong lỗ thò ra một bàn tay trắng xanh, bàn tay nhỏ hơn rất nhiều so với người bình thường. Móng tay rất dài, và các ngón tay hơi cong lên.