Nhưng còn chưa kịp chạy ra khỏi ruộng lúa, chân tôi đã bị người ta túm lấy, tôi ngã xuống đất, kinh hãi quay đầu lại.
Dương Dũng đuổi theo, hắn từ dưới đất bò dậy, trên tay dính đầy m/áu của mình.
"Chị dâu, chị chạy cái gì?"
Tôi còn chưa kịp trả lời, hắn đã nhào tới, giống như một con chó đực đang phát tình, vùi đầu vào cổ tôi, mùi mồ hôi trộn lẫn mùi m/áu tanh xộc thẳng vào mũi khiến tôi muốn ngất đi.
Tôi giằng đầu hắn ra, đầu óc xoay chuyển thật nhanh.
"Dương Dũng... Dương Dũng!"
Tôi không nhịn được, giơ tay t/át hắn một cái: "Mẹ kiếp mày mau dừng lại!"
Dương Dũng không động đậy nữa, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt âm trầm nhìn tôi. Sau đó, bắt đầu cởi quần áo.
Tôi sợ hãi, ấp úng nói: "Không phải anh muốn biết tại sao tôi phải trèo tường bỏ trốn sao? Tôi nói cho anh biết câu trả lời..."
Dương Dũng đảo mắt: "Nói."
"Nói thật cho anh biết, anh trai anh... không được."
Tôi cố tỏ ra trấn định, "Anh ta muốn lừa hôn bị tôi phát hiện, tô còn trẻ như vậy, làm sao có thể sống như quả phụ khi chồng còn sống."
Tôi đ/á/nh giá hắn một lượt: "Thật ra tôi thấy cái loại đàn ông mạnh mẽ như anh còn hơn anh trai anh nhiều... Dương Dũng, vừa rồi tôi chỉ là nhất thời nóng vội nên mới vô ý làm anh bị thương, xin lỗi nha."
Sắc mặt Dương Dũng tốt hơn một chút, nghi ngờ nhìn tôi: "Cô nói thật?"
"Đương nhiên là thật." Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt nóng bỏng: "Tôi bằng lòng ở bên anh, nhưng... đừng ở đây."
Dương Dũng nuốt một ngụm nước bọt, đứng phắt dậy, kéo tay tôi bước nhanh về phía trước.
"Tôi biết một chỗ bí mật."
Tôi lảo đảo theo hắn. Trong suốt quãng đường đi, tôi luôn miệng nói chuyện với hắn.
Đi khoảng mười lăm phút, chúng tôi dừng lại trước một căn nhà gỗ trên ngọn đồi phía sau. Dương Dũng không thể chờ đợi được nữa mà muốn hôn tôi.
Tôi cố gắng quay đầu đi, hỏi: "Anh có biết chị Điền Nha tên gì không?"
Dương Dũng thở hổ/n h/ển: "Hỏi cái này làm gì?"
"Tôi thấy Điền Nha trông quen quen, có chút giống một bạn học của tôi."
"Tôi chỉ là tò mò hỏi thôi, sẽ không nói lung tung ra ngoài đâu..."
Tôi nhịn gh/ê t/ởm hôn lên mặt hắn một cái, dịu giọng: "Anh có biết không?"
Dương Dũng ngẩn người một chút, động tác càng thêm nóng nảy.
"Đương nhiên biết, chị gái của nó năm đó đến thôn chúng tôi nổi tiếng là mỹ nữ mà... Chị gái nó tên là..."
Tôi ngừng giãy giụa, ngây người nhìn phía sau hắn: "Dương Thần..."
"Đừng lừa tôi nữa, bảo bối." Dương Dũng hừ cười, "Tôi không mắc lừa đâu."
Giây tiếp theo, hắn bị một cái xẻng sắt đ/á/nh lệch đ//ầu, m//áu tươi ấm nóng b/ắn lên mặt tôi. Tôi như bị sét đ/á/nh, cứng đờ tại chỗ trơ mắt nhìn Dương Thần cầm xẻng sắt từng bước tiến lại gần tôi.
Dương Dũng ngã trên mặt đất, không ngừng co gi/ật, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể nói ra được. Dương Thần ra tay thật tà/n nh/ẫn!
"Nặc Nặc, em hư quá." Ánh mắt Dương Thần vẫn dịu dàng, nhưng sự dịu dàng đó không đến đáy mắt, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng tà/n nh/ẫn.
Giây tiếp theo, anh ta túm lấy tóc tôi. "Đã hư như vậy, thì ch*t đi cho xong."
Anh ta lôi tôi từng bước về nhà, lưng tôi cọ xuống đất đ/au rát, nhìn bầu trời đen kịt trên đầu, trong lòng tôi cũng trào dâng sự tuyệt vọng.
Tôi bị đẩy vào nhà, bố mẹ Dương đang đứng ở gian giữa, họ nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, không còn thấy vẻ hiền hòa như trước nữa.
"Nó chạy đi đâu vậy?"
"Bị Dương Dũng mang đi rồi."
Dương Thần liếc nhìn đồng hồ trên tường, "Phải tranh thủ thời gian thôi, trời sắp tối rồi."
"Dương Dũng? Thằng nhãi ranh đó gan lớn vậy!"
Dương Thần cười khẩy: "Không có con tiện nhân này xúi giục, Dương Dũng không dám đâu. Không sao cả, tôi đã trừng ph/ạt nó rồi."
Bố mẹ Dương nhìn nhau, sau đó nhặt sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn ở góc tường, định trói tay chân tôi lại.
Dương Thần thấy vậy, liền quay người ra sân, hắn muốn chọn một con gà để làm vật cúng trong đêm nay.
Thấy hắn bước ra khỏi nhà, tôi nhìn hai ông bà già yếu trước mặt, trong lòng đột nhiên vang lên một giọng nói, “đây là cơ hội cuối cùng, cơ hội cuối cùng!”
Lúc mẹ Dương khom lưng xuống trói tay tôi, tôi đột ngột co gối đ/ập mạnh vào đầu bà ta. Mẹ Dương kêu lên một tiếng đ/au đớn, ôm trán lùi lại hai bước, ngã xuống đất.