Ta xuống hầm ngục, kẻ sắp bị l/ột da đã bị trói ch/ặt trên cọc gỗ.
Đó một mới mười tuổi, dáng vẻ hao hao muội ta, đôi ngài tựa quen.
Trước khi giá đ/ao, phi bỗng khiêng vào, giục giã:
"Lẹ tay lên! nhà thứ của thân sắp tới phủ đệ thăm ta, không thể thấy dạng này!"
Ta khẽ đáp: "Tuân lệnh."
Sau lưng văng vẳng tiếng quát thị nữ:
"Nghe qua gia đột nhiên ghé qua vì bức tra ra kẻ gi/ật dây đằng sau!"
"Vương phi yên mực trong phủ pha hương dị thiên nhiên, dù thoảng nhưng lưu hương lâu, chỉ cần kỹ ắt phân biệt được."
Tiếng đối đáp dứt, trên cọc đã phun miếng vào ta: "Đồ á/c nhân! Đồ q/uỷ dữ! Thả ta ra!"
Vương phi nhìn kh/inh bỉ: "Con nhãi quê ki/ếm đâu ra? Thật tục!"
Ta đ/ao lên: "Cũng chẳng sao, nữa c/âm họng."
Mũi d/ao đặt lên đỉnh ánh mắt kinh hãi của đầu. M/áu phun thành tia, nhuộm đỏ vạt áo.
Dẫu hương thơm diệu đến đâu, cũng không át nổi mùi m/áu tươi.
Lần khi đeo nạ da phi, ta cố một gấp rõ rệt trên nàng.
Vương phi soi gương mãi không thôi, bĩu môi: "Sao không ôm như Ngươi ăn thế còn cả phụ ngươi xa!"
Ta quỳ xuống tâu: "Bẩm phi, không tại hạ vụng về. Da ngài rạn đắp quá nhiều phấn son, tổn cả thịt. Muốn nạ như xưa, dùng da huyết thống mới vá được."
Nàng nghi hoặc nhìn ta: "Lời sao trước giờ chưa nghe phụ ngươi nhắc tới?"
"Đây pháp bất đắc dĩ. Bởi sau khi thay da hiếm khi xảy ra rá/ch. Da ngài đang cần chữa gấp, không lớp da sau sẽ càng ngày càng lồi lõm."
Lần mặt, lần sau sẽ nơi nào?
Nàng lên gấp cổ, trong mắt nét h/oảng s/ợ.
"Không được! Không thể gia phát hiện. Còn huyết thống..."
Ta khẽ thầm tai: rồi không thân ngài còn một muội sao?"
"Không được! Tuy con thứ nhưng phụ thân sủng hơn ta. Ta thể ngồi ngôi chính thất đều nhờ gia tộc phù trợ. Bây giờ chưa thể lật mặt..."
Vương phi phủ nhận nhanh chóng, nhưng trong giọng chút d/ao động: "Nếu đột nhiên mất tích, con tỳ kia tất xúi giục phụ thân điều tra. Đợi ta nghĩ kỹ đã."
Ta gắng nén nét hưng phấn nơi mày.
Ồ? Vậy thì... thật đáng đợi!
Nàng ta đã tung ngang dọc đủ lâu, cũng nên chút phiền toái rồi.