[Cưới Chu Liễm, sau này nó cũng có thể chăm sóc ty nhà ta. Con cần vất vả, chỉ cần ở nhà bà nội trợ. cũng như đền đáp l i h h ồ của chú Chu ở trên trời.]
[Không thể nào!]
Mẹ tôi vào lúc đó, thấy tôi khóc lóc như mưa, lập tức chạy đến đỡ tôi.
[Làm sao vậy? Sao khóc?]
[Tôi nó chia tay với Vân Sinh.]
Câu này vừa vặn vào tai Vân Sinh đi vào.
Mặt lập tức sầm, vẫn giữ thái độ lịch sự:
[Chú đối với cháu hài lòng ở điểm nào? Cháu có thể sửa đổi.]
[Cháu và Trang hợp.]
Tôi kéo định rời đi.
Ba tôi giơ ly nước lên é m về phía chúng tôi.
[Trang Ninh, nếu hôm nay bước ra khỏi cửa này, thì sẽ nhận gái của nữa.]
Bước chân tôi giây.
Sau đó chóng kéo Vân Sinh thoát khỏi trường.
Suốt dọc đường, muốn ngập ngừng.
Điện thoại reo lên liên tục.
Tôi đều tắt.
[Xin để cũng bị lời đồn đ é Chú Chu thời trẻ c/ứu Đáng tiếc Chu Liễm tuổi, chú ấy và vợ gặp t a i ạ q u a đ ờ i. em mang theo nỗi ân h/ận thể báo đáp, cố gắng đối đãi tốt với Chu Liễm.]
tôi rằng: [Ba em nuôi như trai ruột, nuôi dưỡng để thừa kế ty của nhà Bởi vì và trai của ân nhân c/ứu mạng.]
Trong lúc nói, xe bất ngờ lại.
Trần Vân Sinh tháo dây toàn và người về phía tôi.
[Đừng khóc.]
Anh nghiêm túc, mắt chớp nhiều lần.
[Trần Vân Sinh, sao dỗ người khác vậy?]
Anh càng lúng hơn.
[Anh cho em hai trăm triệu, khóc nữa, không?]
Tôi lao vào lòng anh:
[Trần Vân Sinh, em phải sao đây?]
[Không cần phải khóc vì những điều phải của em.]