Khi đàn ông tỉnh rư/ợu, mai đã gian dài.
Cô vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, cả vết thương.
Trải qua giám định pháp y, đột ngột số nguyên nhân tạp.
Người đàn ông lời giải thích thì rơi vào thái ngẩn ngơ, như đang mơ.
Tại sao uống lại đột ngột qu/a đ/ời khi uống rư/ợu ăn tối dưới nến chứ?
Cũng qua loa, vội vàng, tùy tiện nhỉ?
Tôi cảm thấy vậy.
Nhưng trung thương tuổi thọ nằm trong quyền tôi.
Tôi quyền hỏi bọn họ muốn lấy bằng cách nào.
Khi th* th/ể mai phủ khăn trắng khiêng ra ngoài, Lộc mặt trong đám đông vây xem.
Có blogger video phát sóng trực tiếp tại chỗ.
“Yêu hại cùng rồi, là vui mừng!”
“Nghe nói đột ngột qu/a đ/ời khi đang đi vệ sinh, cách dễ dàng với nhỉ?”
“Hai trước đột nhiên nhận 180 chắc là khoản lợi bất chính.”
“Khoản tiền nên bồi thường toàn cho Lộc.”
Thành phố vào lúc 3 sáng đáng phải yên tĩnh thanh bình.
Nhưng lúc lại là còi động, nói đám đông đủ loại ồn.
Khiến hoảng lo/ạn vô cớ.
Bà Lộc đang theo dõi ở trong đám đông.
Bà ăn khớp với hoàn cảnh nhiệt xung quanh, đầy, đầy đơn lẻ loi.
Ánh mai thì sao?
Con sống lại.
“Mẹ!”
Ngay khi định quay đi, phía vang lên gọi lanh lảnh.
Bà Lộc vậy quay lại.
Nhìn thấy 15 16 tuổi đứng ở con đường đối diện, nhìn từ xa.
Mặc dù khuôn mặt đó vô cùng xa lạ, nhưng trực giác lại bảo với rằng…
Đó là con Lộc Trường ấy.
Tôi liếc nhìn.
Trên mặt Lộc là nghi ngờ, bất ngờ, vui hãi, các loại cảm xúc đan xen, thay đổi ngừng.
Sau đó biến thành vui mừng.
Dẫn rẽ đám đông, dự đi về phía kia.
“Đi thôi.”
Cửu vỗ vai tôi.
Chúng tôi cùng nhau khỏi nơi chật chội này.
Anh hỏi tôi: hài lòng chưa?”
“Hài lòng rồi.” gật đầu.
Thật với câu, tốt sống lâu, tai họa kéo dài ngàn năm.
Tôi tra sổ sinh tử, phát mai đã sống đến 99 tuổi.
Tôi đã gạch tên khỏi sổ sinh tử chuyển sang cõi s/úc si/nh.
Và trao toàn tuổi thọ còn lại cho Lộc Trường Vũ.