Còn đầu óc thì choáng váng, mềm nhũn, liền vào lòng thiếu nữ áo xanh.
“Ái, tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?”
Ta yếu ớt thở “Muội như cành hồng má như da như ngỗng, là người phàm tục, thấy muội, chỉ muốn hôn cái.”
Ôn Hành không được, nhưng thì được.
Đào hoa trong viện hắn nở rộ, mỗi người đẹp riêng. Những mỹ nhân đơn canh giữ phòng không vì hắn, cùng lại vào vòng tay của ta.
Ta nghiêng quý phi, ấp mỹ nhân Sơ kiều diễm, tựa vào eo thon của Sở Sở, Cốc Vũ thanh tú đang cầm nho vào môi ta.
Trong đầu hồi tưởng lại mớ tơ hồng lo/ạn kia, có như gỡ xong rồi, chỉ còn vài con cá lọt lưới thôi.
Sơ mắt long dịu nhìn ta: “Tỷ tỷ, tỷ nói xem và Cốc Vũ ai đẹp hơn?”
Ta nghiêm túc đáp: “Nàng là hoa mẫu đơn ngậm sương, nàng là hoa thanh khiết, mỗi người đẹp, đều khiến người nhìn mà quên tục trần.”
Sơ khẽ đ/ấm vai ta, còn Cốc Vũ cúi đầu, e lệ như đóa hoa không chịu nổi gió lạnh.