Ngay khi tôi tưởng rằng cuối cùng cũng được yên tĩnh để ngủ một giấc ngon lành, thì nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của anh.

“Vợ à, Vãn Vãn, bảo bối, em phải sống lâu trăm tuổi, bình an vô sự.”

“Anh không cần ai khác, chỉ muốn mãi mãi bên em.”

Tôi sững người, hóa ra anh gi/ận vì chuyện này.

Cuộc chiến tranh lạnh không chính thức này kết thúc chỉ sau nửa ngày.

Có lẽ vì câu nói vô tình tôi thốt ra trên xe, hai ngày sau Hách Liên Dịch dẫn tôi đến phòng khám tư vấn tâm lý.

Nào là đ/á/nh giá lo âu tự thực hiện, đ/á/nh giá trầm cảm tự thực hiện, SCL-90… Đủ loại bảng đo tâm lý làm hết một lượt, lại còn trò chuyện với chuyên viên tư vấn một lần.

Kết quả không có gì bất thường, Hách Liên Dịch mới hoàn toàn yên tâm.

Tôi vừa buồn cười lại vừa cảm động.

Trước đây tôi chưa từng nghĩ, lại có một người quan tâm đến mọi thứ của tôi đến thế, đặt tôi trong lòng, sẵn lòng chiều chuộng như vậy.

Hóa ra cuộc đời tồi tệ của tôi, cũng có thể gặp được may mắn như thế này.

Không biết có phải vì dạo này ăn uống ngon miệng hơn không, tôi cảm thấy mình b/éo lên.

Má đã có thịt rồi.

Khi hỏi Hách Liên Dịch, anh lại không đồng tình: "B/éo chỗ nào? Anh ôm mỗi tối, có thấy gì đâu."

"Vẫn phải ăn nhiều thêm."

Đến tối lúc ngủ, tôi cựa quậy trong vòng tay anh, không chịu bỏ cuộc hỏi: "Anh cảm nhận lại xem, có b/éo không?"

Anh không trả lời, mà nhíu mày "chậc" một tiếng.

Cảm nhận được điều gì đó, tôi dừng lại không dám động đậy nữa.

Anh nhìn tôi đầy bất lực, vẻ mặt oán trách: "Cọ thì cọ hăng, chạm thì không cho chạm."

Nói rồi, anh định đứng dậy đi tắm nước lạnh.

Nhìn anh ngày nào cũng tắm nước lạnh, tôi cũng thấy áy náy.

Thế là khi anh đứng lên, tôi giơ tay vòng qua cổ anh.

"Nhẹ thôi nhé." Tôi lí nhí. "Chắc không sao đâu."

Trước đó tôi đã thấy đồ anh lén lút chuẩn bị trong ngăn tủ đầu giường.

Thật ra tôi cảm thấy mình không yếu đuối đến mức không thể làm chuyện đó.

Hách Liên Dịch nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt nóng bỏng đến đ/áng s/ợ.

Ngay khi tôi sắp không nhịn được mà rút lui, anh cúi xuống hôn tôi.

Hơi nóng từ môi anh phả lên người tôi.

Anh thì thầm: "Khó chịu thì bảo anh."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
12 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm