Tôi thở hồng hộc, tay vẫn còn run lẩy bẩy, không nói nên lời.

Lục Kiêu bước xuống xe, tiến lại gần tôi, ánh mắt soi mói từ đầu đến chân:

"Em ướt hết rồi, lên xe rồi về nhà thôi, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc về vấn đề b/ạo l/ực gia đình và xu hướng tình dục lệch lạc của em."

Tôi nhìn Lục Kiêu, lại nhìn Tần Liệt, sau đó nhớ lại nụ cười bi/ến th/ái của Bạch Vũ.

Tôi chợt nhận ra, cái thế giới địa ngục này nào có lối thoát, chạy đi đâu cũng sẽ gặp bi/ến th/ái.

Tôi lầm bầm: "Hệ thống, tao muốn m/ua th/uốc đ/ộc, cho tao liều mạnh nhất đi."

Hệ thống: 【Hàng đang về, ký chủ cố chịu đựng thêm chút nữa nhé. Ahihi.】

Lục Kiêu vừa định mở cửa xe lôi tôi vào để tiến hành lớp học giáo dục công dân, thì Tần Liệt đã nhanh tay hơn một bước.

Thằng nhóc tóc đỏ gạt phăng tay Lục Kiêu ra, túm cổ áo tôi xốc ngược lên như xách một con mèo ướt:

"Giáo dục cái gì mà giáo dục! Ông già như anh thì về nhà uống trà dưỡng sinh đi, tối nay anh trai là của tôi!"

Nói xong, hắn ấn cái mũ bảo hiểm nặng trịch lên đầu tôi, khiến tôi suýt nữa thì g/ãy cổ. Chưa kịp định thần, tôi đã bị nó quẳng lên yên sau con moto phân khối lớn to như con quái vật.

"Ôm ch/ặt vào!"

Tiếng động cơ gầm lên như sấm rền. Lục Kiêu đứng ch/ửi với theo nhưng chỉ hít được khói bụi m/ù mịt.

Tôi ngồi sau, tay đ/ập bồm bộp vào lưng Tần Liệt: "Đi đâu đấy thằng đi/ên này? Thả ông xuống!"

Gió rít qua khe mũ bảo hiểm, tiếng Tần Liệt vọng lại, nghe kiêu ngạo và trẻ trâu không tả nổi:

"Yên lặng! Hôm nay bổn thiếu gia cho anh biết thế nào là tốc độ, anh cứ việc hét đi, khóc đi, bám ch/ặt lấy em mà r/un r/ẩy đi!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Vào Hạ Chương 17
5 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm