Tôi lẻn chơi với Đại Tráng và mấy bạn Vì chơi dở nên ngồi thừ ra.
Đại Tráng ch/ổng mô/ng đ/á/nh trúng một quả rồi hỏi: Đoàn, vẫn chưa hết tình hả?"
"???"
"Ai tình?"
Tôi bực mình. Yêu đương gì mà thất!
"Mày gương ỉu xìu dạo này đi, thằng đần cũng khổ sở vì tình rồi."
"Ừ đúng rồi, thằng đần."
Đại Tráng một tiếng vờ định một trận.
Đúng lúc ấy, cửa phòng khẽ mở.
Có hét to: "Quý Hoài Đình, muộn rồi đấy."
"Xin máy trợ bị lỗi kêu rít suốt, tao phải sửa rồi ghé bệ/nh viện."
Giọng nói lạnh lùng lên.
"Ồ, chưa?"
"Ổn rồi."
Ngay sau đó, một người ngồi xuống cạnh tôi.
Hắn mặc chiếc áo khoác gió cùng loại với tôi.
Tôi màu trắng, màu đen.
Đại Tráng cũng "Quý ca, sao chứ?"
Quý Hoài Đình cười nhẹ:
"Không sao."
"Thế thì được, đ/á/nh vài ván không?"
"Chơi đi, tao nghỉ chút."
Đại Tráng liếc hiệu đừng trêu Quý Hoài Đình rồi đ/á/nh bi-a.
Một lát sau, có người chạm vào cánh tay Quý Hoài Đình hỏi: "Đoàn Chấp, chơi cùng không?"
Tôi cúi mặt, giọng ngang bướng:
"Tao biết chơi, biết à?"
"Tao dạy."
"Không chơi, ở đây ồn quá. Lát lại đ/au, đi."
"Mày không?"
"Không."
"Tao đợi cùng."
Tôi quay lại trừng mắt.
Hắn vẫn đăm đăm chớp.
Cảnh hôm bị trên giường say đắm hiện đỏ rực lửa.
Tôi dậy, bước bàn góc khuất nhất.
Quay lại, gi/ận dữ Quý Hoài Đình theo sau.
Hắn dừng bước.
Sợ cáu? con mồi tự mắc bẫy?
Dù sao cũng tới gần thêm.
Không biết ai người đã bấm hồng trên eo mấy ngày tan nhỉ?
Sói già vờ hiền lành làm gì?
Tôi hậm hực: "Lại đây tao chứ!"