16
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện qua cùng Lăng Hoài, ấy tôi:
"Cậu Hoài Tự thật sự...đang hò sao?"
Lăng Hoài đối diện vẫn chút khẩn trương, đầy mong đợi.
Cậu ấy siết tay áo rè nói ra không, ấy thật sự trông rất dễ thương.
Tôi dừng chút đầu:
"Không có, nói lung tung đấy."
Lăng Hoài thở phào nhõm, mặt hồng hồng lẩm bẩm câu:
"Thế thì tốt quá."
Nhìn thấy ấy vậy, không sao trong lòng lại chua muốn ch*t.
Sau khi hai chúng đề chuẩn bị rời khỏi lớp thì Lăng Hoài túm vạt áo nhét thư vào vẻ mặt đỏ bừng.
Trong tiềm thức nghĩ rằng đây chúng đã thân thiết hơn, vì vậy... Lăng Hoài muốn giúp ấy bức thư Hoài Tự.
“Khi nào ấy đến… sẽ giúp đưa nó ấy.”
Nói quay người bỏ đi.
Lăng Hoài sau sốt chút, sau đột nhiên gọi tên tôi.
Tôi sợ mình sau khi quay sẽ hối h/ận đã tiếp bỏ chạy.
Và sau giờ thư trong tay đến Hoài Tự bàn:
"Ra ngoài lát."
Quý Hoài Tự ngoan ngoãn theo đến thang vắng vẻ.
Thân hình cao lớn ấy đã g/ầy đi, thể phần da thịt đã nuôi bao lâu nay đã bị người ta tr/ộm quần áo lại rộng đi.
Lòng đ/au nhưng vẫn tay vào thư ra đưa cậu.
Tôi ngượng ngùng quay sang biết lúc này nói chuyện này vậy là không thích hợp, nhưng tớ vẫn phải đưa thư cậu.”
"Khi buồn hay tâm trạng không tốt, luôn ai âm thầm quan tâm đến cậu".
"Nếu muốn... Ưm?"
Tôi ngơ ngác quay Hoài Tự.
Cậu ấy không tiếp bức thư từ sau nắm tay kéo thật mạnh, cả người hoàn toàn bị vào lòng.
Cậu ấy thật nói nhỏ vào tai tôi:
"Tớ đồng ý."
Đồng ý?
Đồng ý cái gì?
Không phải... Hoài Tự đang nói cái quái gì vậy?
Điều muốn nói là, nếu muốn, thể thư rồi khi nào về hãy đọc kỹ.
Bên này còn đang mơ hồ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gầm vang dội sấm sét.