Phản Diện Đã Bị Phản Công

Chương 16

03/07/2024 16:21

16

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm qua cùng với Lăng Hoài, Cậu ấy hỏi tôi:

"Cậu và Quý Hoài Tự thật sự...đang hẹn hò sao?"

Lăng Hoài đối diện tôi vẫn có chút khẩn trương, nhìn tôi đầy mong đợi.

Cậu ấy siết ch/ặt tay áo và rụt rè nhìn tôi, có nên nói ra không, cậu ấy thật sự trông rất dễ thương.

Tôi dừng một chút và lắc đầu:

"Không có, bọn họ nói lung tung đấy."

Lăng Hoài thở phào nhẹ nhõm, mặt hồng hồng lẩm bẩm một câu:

"Thế thì tốt quá."

Nhìn thấy cậu ấy như vậy, không hiểu sao trong lòng tôi lại chua xót muốn ch*t.

Sau khi hai chúng tôi giải đề xong và chuẩn bị rời khỏi lớp thì Lăng Hoài túm lấy vạt áo tôi, nhét một lá thư vào túi tôi với vẻ mặt đỏ bừng.

Trong tiềm thức tôi nghĩ rằng gần đây chúng tôi đã thân thiết hơn, vì vậy... Lăng Hoài muốn nhờ tôi giúp cậu ấy chuyển bức thư cho Quý Hoài Tự.

“Khi nào cậu ấy đến… tôi sẽ giúp cậu đưa nó cho cậu ấy.”

Nói xong tôi quay người bỏ đi.

Lăng Hoài phía sau sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên gọi tên tôi.

Tôi sợ mình sau khi quay đầu sẽ hối h/ận nên đã trực tiếp bỏ chạy.

Và bây giờ, sau giờ học, tôi cất lá thư trong tay đi đến bàn của Quý Hoài Tự và gõ lên bàn:

"Ra ngoài một lát."

Quý Hoài Tự ngoan ngoãn đi theo tôi đến góc cầu thang vắng vẻ.

Thân hình cao lớn của cậu ấy đã trở nên g/ầy đi, như thể phần da thịt mà tôi đã nuôi bao lâu nay đã bị người ta tr/ộm mất, quần áo lại trở nên rộng đi.

Lòng tôi đ/au thắt nhưng tôi vẫn thò tay vào túi lấy lá thư ra đưa cho cậu.

Tôi ngượng ngùng quay đầu sang một bên: “Tớ biết lúc này nói với cậu chuyện này như vậy là không thích hợp, nhưng tớ vẫn phải đưa thư cho cậu.”

"Khi cậu buồn hay tâm trạng không tốt, luôn có ai đó âm thầm quan tâm đến cậu".

"Nếu cậu muốn... Ưm?"

Tôi ngơ ngác quay đầu nhìn Quý Hoài Tự.

Cậu ấy không trực tiếp nhận lấy bức thư mà từ phía sau nắm lấy tay tôi, kéo thật mạnh, cả người tôi hoàn toàn bị cậu ôm vào lòng.

Cậu ấy ôm tôi thật ch/ặt và nói nhỏ vào tai tôi:

"Tớ đồng ý."

Đồng ý?

Đồng ý cái gì?

Không phải... Quý Hoài Tự đang nói cái quái gì vậy?

Điều tôi muốn nói là, nếu muốn, cậu có thể cất lá thư đó rồi khi nào về hãy đọc kỹ.

Bên này còn đang mơ hồ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gầm vang dội như sấm sét.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Tại sao Lý đại nhân lại có hai bộ mặt?

Chương 7
Tôi thường xuyên mộng thấy mình đắm đuối với một người đàn ông. Một ngày nọ, tôi chợt nhìn rõ khuôn mặt chàng - hóa ra lại là Lý Kỷ Từ, vị Đại Lý Tự Khanh nổi tiếng lạnh lùng khó gần. Khi huynh trưởng tôi bị hàm oan, tôi cầu xin chàng giúp đỡ, nào ngờ chỉ nhận được lời châm chọc cùng vẻ mặt vô cảm. Thế nhưng đêm ấy trong mộng, chàng lại càng thêm nồng nhiệt. Đến ngày huynh trưởng được minh oan, tôi đến tạ ơn thì chỉ nghe giọng nói lạnh nhạt vọng ra sau cánh cửa: "Không cần". Ấy vậy mà trong cơn mộng, vị đại nhân băng giá ấy lại trở nên dịu dàng khác thường. Cho rằng đây chỉ là ảo mộng của riêng mình, tôi quyết định giấu kín chuyện này vào lòng. Mãi đến khi dự yến tiệc tại phủ, nghe vị khách nam say rượu bật mí: "Mọi người không biết chứ, tuy Đại Lý Tự Khanh Lý đại nhân mặt lạnh như băng, nhưng trên ngực lại có vết bớt hình trái đào. Hồi nhỏ ta từng trêu chọc khiến chàng khóc thút thít đấy!" Tôi giật mình sửng sốt - bởi trong mộng, Lý Kỷ Từ cũng có vết bớt y hệt. Điều khiến tôi càng kinh ngạc hơn là thái độ của Lý đại nhân: Vị quan tưởng chừng không màng đến dư luận bỗng khựng lại, ánh mắt sắc lẹm dán chặt vào nét mặt tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra sự thực vừa xấu hổ vừa kinh hoàng - có vẻ như những giấc mộng xuân này... không chỉ thuộc về mình tôi.
Cổ trang
Ngôn Tình
0
Ngọc Tử Hành Chương 30