17.

Cách thức xử lý của Đàm rất đơn giản đoán.

Đàm đã đích ra mặt, lên tiếng làm rõ và cảnh cáo, đồng thời ngay lập tức xóa tất cả viết và bình xúc phạm tôi.

Có vẻ như đối phương dần mất đi khả năng chống đỡ.

Những tin tức tiêu ngày ít.

Buổi trưa, khi từ phòng bước ra.

Vừa vặn nhìn Tửu gọi điện cho Đàm Lễ.

Đàm mở loa ngoài, sau đó tùy ném điện thoại sang bên.

[Đàm Lễ, chỉ vì bông tầm gửi tầm bối cảnh, xa sống nổi mà ngần ngại chèn ép tôi, đối đầu với cả nhà sao?]

Trong của phụ nữ giấu nổi nghẹn ngào.

Đàm lướt ngón tay trên iPad, nhàn nhã lại.

“Cô thứ so sánh với em ấy?”

“Chẳng lẽ do đã mặt nhà các rồi sao?”

Tống Tửu hít hơi, thấp thoáng tiếng nức nở.

[Cho nên… hề thích chút nào sao?]

[Tôi được mọi tôn vinh nữ quốc dân, tại sao chỉ mình thích tôi…]

Kính của Đàm phản ánh nhàn nhạt, khiến trông thêm nho nhã.

Nhưng lời ra đem ảo tưởng đ/á/nh tan.

“Người thích thì có nhiều lắm.”

“Tống Tửu, xem trọng bản rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng.

Dường như đã chuẩn bị cúp máy.

“Đợi đã.”

Đàm gọi ta.

[Anh Lễ, anh…]

Giọng của Tửu mang chút hy vọng nhoi.

“Cũng có gì, chỉ muốn chỉnh chút.”

“Cô nương nhà tôi, đã thi đỗ số top trường đại học đầu

trong nước.”

“Hiện tại còn đang thực tại đoàn thua nhà Tống.”

“Cô dựa dẫm nhà thì đừng tưởng cả thế giới này đều vô dụng như cô.”

“Hiểu chưa?”

Nói Đàm liền cúp máy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm