“Ông à, con bé Tiên Nhi ấy quả thật nhan sắc không tệ.”
“Mười dặm tám làng, ta chưa từng thấy đứa nào đẹp hơn nó.”
“Ta còn nghe người ta nói, loại mới lớn còn non mơn mởn thế này nếu b/án vào lầu
xanh còn có thể được hơn trăm lạng ngân lượng đấy!”
Tống phụ gi/ật mình kinh hãi, cả chiếc điếu hương cũng rơi xuống đất.
“Lầu, lầu xanh?”
“Bà à, bà đi/ên thật rồi!
“Đó là nơi ăn thịt người không nhả xươ/ng đấy!”
Tống mẫu mím môi, khuôn mặt g/ầy guộc già nua dưới ánh đèn dầu trông gh/ê r/ợn như m/a q/uỷ.
“Mối hôn sự này của Tống gia, nhất định phải thành!”
“Chúng ta đã b/án nó một lần, thì b/án đến lần thứ hai vẫn vậy thôi!”
Tống phụ r/un r/ẩy nhặt điếu hương lên, thử mấy lần mới đút được cái điếu vào miệng.
Ông ta thở ra một làn khói mơ màng, hai mắt khép lại, cúi đầu xuống, dường như sắp ngủ thiếp đi.
“Việc này bà đi lo đi, cẩn thận đừng để Thanh Thư biết.”
“Thanh Thư vốn giống ta, dễ mềm lòng.”
Ta phải cắn ch/ặt môi mới kiềm chế được mà không nhảy xuống đ/á/nh ch*t chúng.
Tống gia này, thực sự quá á/c đ/ộc!
“Việc này, cứ thế quyết vậy đi.”
“Ta đi ra nhà xí một chút, ông ngủ trước đi.”
Nhà xí trong làng phần lớn dựng bên ngoài nhà, dưới đất đào một cái hố lớn.
Ở nông thôn, phân bón cũng là tài sản quan trọng của nhà.
Mấy mẫu ruộng đất được bón phân đều là nhờ vào cái hố phân nhỏ bé này.
Ta bịt mũi nằm mai phục trên nóc nhà xí, do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn thổi nhẹ một hơi xuống dưới.
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị gi*t vang lên.
Tống mẫu ngã vào hố phân, kinh động cả nửa làng.