Mẫu học tay nghề thân.
Phụ là danh đầu nổi tiếng mười tám làng, tủ chính là nguyên con.
Cùng là quay, lại hương đậm hơn khác, da giòn mềm, hương đậm hề hôi đặc trưng dê, những ngày kêu ca nổi dê, ngửi thấy thơm do chế biến cũng thể cưỡng lại hết này khác.
Khi nấu ăn, ở sau giúp việc núc.
Nhiều bà mặt tiền tiếp khách, chưa xuất hiện.
Ta vì sao, bởi vì sinh đã đẹp, mức dễ phi.
Mà gia là những thế lực tựa, trên thế gian này dám phi, xa phi sống.
Lần duy nhất dính phải, là khi Nhiếp Vương cha là tuyệt kỹ thiên hạ, mời nấu cho Vương gia.
Phụ vui mừng với thân: "Lần này tiền thưởng chắn nhiều, sẽ m/ua cho nàng mấy bộ quần áo mới ở thành, rồi đúc đôi nhỏ bằng vàng nguyên chất, hồi môn cho A nhà ta."
Ta thích nhất, tức nhào lòng thân: "Thỏ nhỏ! Con muốn nhỏ!"
Phụ ha cõng nhà, ở sau vừa vừa ngăn: "Chàng thận đừng con ngã!"
Những khoảnh khắc ấy tựa như giấc mộng vậy.
Sớm biết vậy, đã cần con nhỏ.
Ta muốn cha ta.
Phụ bị gia nhân trong phủ Nhiếp Vương vứt cửa sau.
Người qua lại trên phố đông như mắc cửi, chẳng ai dám gần.
Bởi vì đó còn là cái bị ch/áy da nứt toác, những chỗ rá/ch nát hỗn hợp và mủ hôi thối.
Cuối cùng, đại thúc đồng hương bụng, thừa lúc khuya vắng vẻ, lẽ dùng xe kéo đưa về.
Vừa khóc, ấy vừa rủa:
"Đều là do con tiện nhân Lưu D/ao! Đều tại ả..."
Lưu D/ao, cái tên thật êm tai.
Ả là tân sủng Nhiếp Vương, đệ nhất mỹ nhân thành.
Nghe cha tay nghề nướng tuyệt hảo, ả liền hỏi ông:
"Nghe ngươi thể nướng còn nào?"
Phụ thành thật đáp:
"Xin tử ngài yên chắn còn gây."
Nụ trên mặt Lưu chợt tắt.
Ả chậm rãi nói:
"Thế thì… thể khiến nó còn hẳn không?"
Cha gượng cười:
"Đây là nướng nguyên con, sao thể chứ?"
Lưu siết ch/ặt chiếc khăn tay, lạnh giọng khẩy:
"Ai thể? Hôm nay sẽ tự tay nào, chứ?"
Ả lệnh nhét giẻ miệng cha ta, lại theo thế con dê, rồi treo thẳng lên giàn lửa.
Lửa bốc cao.
Lưu lấy khăn che miệng, nụ rực rỡ:
"Xem kìa, chẳng phải đây chính là sao?"
Cuối cùng, khi đã bị da tróc bong, trong mắt ả còn đầy h/ận ý:
"Ta đã rồi, tuyệt đối thiếp! Ngay vương gia cũng đã đồng ý, ngươi thì là cái thá gì, lại dám là 'nương tử'?"