Ba ngày sau, nhà.
Đẩy cửa luồng khí lạnh lẽo anh.
Anh thức áo chẳng có ai đón lấy.
Dưới chân có dép sạch chuẩn sẵn.
Lại có cốc hàng ngày mang tới.
Anh nhăn mày, mới nghĩ ba ngày trước, bộ dạng hôn nói rằng từ sau còn dây dưa gì với nhau nữa.
Lúc cười lạnh tiếng, cửa bảo lý sắp đi tác.
Dù giờ, phải từng chơi trò này.
Lúc thì nói ngã g/ãy chân, thì nói b/ắt n/ạt, có cố biến mất trong thời gian rất dài… Tóm dùng nhiều cách nhau để hút sự chú của anh.
Chỉ đáng mắt của từng hề muốn dừng cô.
Cho nên, việc hôn chắc là chiêu trò gì mới của cô.
Anh có sức để chơi với đi tác luôn, dù thì mấy ngày nữa dừng tục suy nghĩ những cách thức mà thôi.
Cả cái Vinh Thành yêu bằng tính bằng lòng hôn chứ?
Chỉ là…
Ba ngày rồi, làm lo/ạn đủ rồi Sao vẫn còn ngoan ngoãn chạy về?
Mạc mắt lượt phía căn phòng trống rỗng, mới phát hiện chuyển hết đồ đạc của đi rồi! Mà căn phòng này, thứ duy nhất thuộc còn tờ hôn bàn thôi.
Anh chớp mắt, m/a xui q/uỷ tờ hôn bàn lên.
Lúc kỹ, bây mới lật mấy trang.
Cũng hào phóng đấy…
Nhà cửa, cổ tất bất động sản thứ gì, tất quy tên anh.
Đột nhiên lật tới trang, nhíu mày.
Tập đoàn Vân Việt của thuộc anh?
Đây là di cuối cùng mà mẹ mất để cô.
Trước bố nhiều lần muốn lấy, cố giữ bằng dáng vẻ như thể muốn cư/ớp thì phải x/á/c mình, vậy mà nó anh!
Xem ba ngày nói muốn hôn, để tờ hôn này, nói rằng như mong muốn là đóng kịch!
Mạc bỏ tờ hôn xuống, phòng tắm.
Được.
Nếu muốn chơi, vậy thì để chơi đủ.
Muốn chủ động lạc với thì nằm mơ nhé.
…
Một đêm khó ngủ.
Sau tỉnh thấy đầu rất đ/au.
Thậm chí tỉnh sắc rất ám.
Má Trần dọn dẹp vệ dường như thoải mái, dè dặt “Cậu Mạc, cậu ngủ ngon sao?”
Mạc “Tối trong phòng đặt dầu thơm à?”
Trước ngủ của vẫn tốt, sau trong phòng có hai thứ thì ngủ tốt hơn nhiều, mà thấy.
Má Trần ngây “Cậu nói dầu thơm Đó là chính tay đặt đó, cậu ngủ ngon, hương liệu bình thường ngửi đặc tốn rất nhiều thời gian đi điều hương cuối cùng mới điều mùi mà cậu thích. Đúng rồi, là mỗi ngày sớm chạy đi hái đấy, sau bỏ phòng của cậu, đóa rất tươi.”
“Đúng rồi, nay thấy đâu?”
Sắc biến đổi, để câu “Cô nhà mẹ đẻ rồi”, sau liền khỏi cửa.
Do ngủ ngon, vừa tới ty bảo lý chạy đi pha phê. Nhưng vừa uống ngụm liền nhăn mày.
“Tại uống giống bình thường? Ai mấy đổi của tôi!”
Anh cùng kỹ tính đối với phê, mấy năm gần mới tìm mùi vị với vị của mình.
“Xin lỗi tổng, uống là mang tới, nói là làm, mấy ngày nay làm sao, vẫn nữa, pha anh…” Trợ lý cuống lên xin lỗi.
Mạc sững người.
Anh nhăn mày, lạnh lùng “Ai bảo nhận đồ của ấy!”
“Xin lỗi tổng, tại giữa ngày nắng đứng rất lâu sảnh chúng tìm vị của nên…”
“Đi xuống!”
Không đột nhiên nổi như vậy, lý lập h/ồn bạt vía mà đi ngoài, để ngồi ghế tựa văn phòng tài, với đường nhíu ch/ặt.
Đến nổi rốt cuộc tại gi/ận.
Rốt cuộc là từ nhúng tay cuộc của hay là những thứ vẫn ỷ những thứ vẫn thích là đem tới.
Cảm theo chiều mới dần dần dịu lại.
Chuẩn tan làm, điện thoại của reo lên, bảo nhất định phải về. Khiết?
Ha, còn trốn chỗ đợi tìm cô.
Mạc nhăn mày đi, phòng làm việc thấy ký văn phòng tài nhỏ tiếng tám chuyện gì đó.
“Trời ạ, mấy tin gì chưa? Nghe nói mấy có nhảy xuống biển s*t, th/ể trôi nổi biển vài ngày ba đêm rồi.”