Trì Luyện đứng cùng với Cố Ngọc Dương trên bờ hồ, hai người cùng cho cá ăn, trò chuyện rất vui vẻ. Mặt mày Trì Luyện nhu hòa, Cố Ngọc Dương thì đỏ hồng hai má, đứng cạnh nhau tựa như bức tranh tình đẹp không gì phá vỡ.
Ta không thể miêu tả rõ ràng cảm giác lúc ấy ra sao, chỉ biết trái tim chợt co thắt, lại thật buồn bã cùng thất vọng.
Trì Luyện nhìn thấy ta, hắn vui vẻ vẫy tay, chạy đến cung kính hành lễ, mồ hôi chảy đầy trên gò má. Ta theo bản năng muốn giơ ống tay áo lên lau cho hắn, lại liếc thấy Cố Ngọc Dương đang nhìn, bàn tay vừa giơ lên chợt khựng lại, bình tĩnh rút về. Giọng ta khàn khàn:
"Chăm chỉ tu luyện, đừng mải chơi."
Trì Luyện gật đầu:
"Vâng, đệ tử vẫn luôn dành thời gian luyện công pháp sư tôn đưa. Nhưng hôm nay Ngọc Dương rảnh rỗi, thế nên ta cũng muốn đưa y đi chơi cho khuây khỏa."
Nói chuyện được vài câu, hắn đã cúi chào ta rồi chạy nhanh đến chỗ người đang đứng chờ ở kia. Hai người lại sát gần bên nhau, ý cười đầy mặt.
Ta nhìn bóng lưng hắn, không nói lời nào nhấc bước rời đi.
Thật lòng ta rất gh/en tị, có lúc x/ấu tính muốn làm điều á/c, nhưng tự bản thân ta kiềm lại, tự nhủ phải tỉnh táo, sớm chấm dứt đoạn tình cảm sai trái này đi.
Một mình ta, trước sau vẫn vậy, không cần phải bi lụy.