7.
Đột nhiên bầu khí nên căng quan sát lẫn nhau, đáy đầy nghi ngờ.
Tôi Tri đưa một cái, Tri lên tiếng, bóng tối lặng lẽ nắm tôi, tỏ vẻ trấn an.
Giằng hồi lâu, nghi lẫn nhau, có chứng cứ.
Người tiên phá vỡ sự yên lặng này gã b/éo.
Bỗng anh ta đứng bật dậy, phun một bãi nước bọt đất: "C/on nó, một đám đàn ông sợ cái gì, đừng quên có một gái lạc đàn!"
Nhờ có anh ta nhắc nhở mới nhớ tới sự trốn chạy khó hiểu Mộng.
Gã b/éo mò điếu túi đ/ốt:
"Các cứ đây nghi lẫn đi, Mộng. Tôi nói tên ngốc thần bí X biết đếm, nói chừng vốn có bảy tham gia."
Nói xong, gã b/éo ngậm điếu xoay rời đi.
Để mấy trố nhau.
Tôi về phía Mộng bạn từ nhỏ anh ấy, chắc chắn anh sẽ c/ứu.
Quả nhiên, Tri đứng dậy, mà, có mở trước anh một bước.
"Tôi cảm gã b/éo có vấn đề."
Chính nhát gan gần như mở miệng, anh ta nhỏ giọng nói:
"Lúc Mộng chạy gã b/éo nói gì, sao giờ vừa phát hiện kẻ loạt ẩn ta anh ta ki/ếm cớ đi?"
Dứt lời, anh ta khẽ cắn răng, phương hướng gã b/éo: "Dưới tình huống nên thì hơn."
Vì vậy, nhóm gã b/éo phía bắt mở đèn pin Mộng giảng hoang phía sau.
Ước chừng nửa giờ sau, ta vệ sinh bốn.
Nhưng mà, Mộng ch*t.
Tư thế rất kỳ lạ, khuôn chìm bồn rửa đầy nước, đuối thế gần như xảy ra.
Ánh sáng đèn pin chiếu tới, thân Mộng cứng ngắc, luôn trì thế đứng.
Cuối cùng, gã b/éo đèn pin tới chậm rãi đỡ khuôn Mộng lên…
"Mẹ ơi!"
Gã b/éo kêu lên một tiếng, sợ đến mức làm rơi đèn pin đất.
Tôi đứng phía sau nhóm bịt miệng, khỏi cổ họng.
Lúc này cách thời gian Mộng biến mất nhất chỉ mới giờ, vậy ta... Lại giống như ngâm nước mấy ngày vậy, hoàn toàn sưng lên, thậm có dấu hiệu r/ữa nhẹ.
Làm sao có thể?
Mọi h/oảng s/ợ một màn Tri thở dài một tiếng, lên phía ôm th* th/ể Mộng tạm thời để hành sau đó cởi áo khoác phủ lên ta.
Coi như miễn cưỡng giữ một phần cùng.
Ai Mộng?
Sáu tất cả đều có chứng cứ ngoại phạm.
Lúc nh/ốt học, anh em sinh mở cửa, sau đó họ luôn dõi tôi.
Về phần cái kỳ lạ Mộng, nghi do cái Wechat kia.
Nhưng mà, lục soát toàn bộ nhà vệ sinh một lượt điện di ta, chỉ có từ bỏ.
Cái Mộng lòng hoang mang, sau bàn bạc, quyết định một học làm dẫu sao, chắc chắn tên loạt ẩn tôi.
Chỉ là, đi, bỗng nhiên điện di đổ dãy số lạ, bấm nút giọng mẹ tôi:
"Viện Viện, con về?"
"Con về đi, có được không, mẹ xin con..."
Giọng mẹ nghẹn ngào vang lên bên tai, âm đ/ứt quãng, đ/au xót thôi.
"Mẹ..."
Giọng có chút đắng chát: sao vậy? Con bận xong đợt này sẽ về nhà."
Nhưng đợi được mẹ đáp lại, điện cúp.
Tuy hơi lo lắng, tình huống lúc này rất căng chỉ có gác trước.