Thấy tôi im lặng, Bùi Vọng thở dài: "Tôi không muốn ngăn cản em làm gì, em làm điều mình thích thì tốt nhất. Nhưng tôi đã nói rồi, vấn đề kinh tế không cần em lo, nếu thiếu tiền cứ nói với tôi, nhà mình không khó khăn như em nghĩ đâu."
Thực ra không phải thiếu, dạo này hắn thường chuyển tiền cho tôi, chắc công ty đã đi vào ổn định, nhưng tôi cảm thấy tích cóp thêm mới yên tâm.
Tôi lí nhí: "Nhưng còn nhiều thứ cần tiền lắm, tôi không thể sống bám vào anh mãi được."
Cuộc thảo luận không đi đến đâu.
Tôi tựa vào vai hắn, cảm thấy buồn ngủ, có lẽ th/uốc truyền có tác dụng an thần.
Bùi Vọng quay sang nhìn tôi, đột nhiên nói: "Môi em tái nhợt thế, không còn hồng hào như mọi ngày nữa."
"Thì sao?" Tôi buột miệng: "Anh không thích hôn nữa à?"
Bùi Vọng nín thở. Rồi đột ngột áp sát, hôn môi tôi một cái nhanh gọn nhưng mạnh mẽ.
Tôi đẩy hắn: "Còn có người xung quanh kia kìa!"
Sau hai ngày truyền nước, lại được Bùi Vọng giám sát uống th/uốc đúng giờ. Ba bốn ngày sau, tôi khỏi bệ/nh, sống lại như bình thường.
Bùi Vọng tiếp tục đi làm, tôi tiếp tục sự nghiệp giao đồ ăn.
Một ngày nắng đẹp, khi đi qua khu phố sầm uất nhất thành phố, tôi bỗng thấy hai bóng người quen thuộc.
Tôi dừng xe, nhìn kỹ. Rồi qua lớp kính trong vắt, thấy bên trong nhà hàng sang trọng lộng lẫy. Bùi Vọng và Nam Tự Bạch đang ngồi đối diện nhau.
Tôi đứng ch/ôn chân tại chỗ.
Bùi Vọng mặc bộ vest đen chỉn chu, khác hẳn bộ đồ hắn mặc khi ra khỏi nhà sáng nay.
Nam Tự Bạch đang cười nói điều gì đó, nhưng do góc nhìn, tôi không thấy rõ biểu cảm của Bùi Vọng.
Vô cớ, trái tim tôi dần ng/uội lạnh. Như có lớp băng phủ lên, mang theo cảm giác tê tái, u ám khó tả.
Tôi lặng lẽ đứng nhìn một lúc, thậm chí còn xem kỹ họ gọi món gì.
Nhìn mãi rồi cũng chẳng làm gì được, tôi lủi thủi bỏ đi.
Kết thúc một đơn hàng, tôi không còn tâm trạng tiếp tục. Đạp xe loanh quanh khắp nơi, cuối cùng dừng ở một công viên vô danh. Lang thang trong công viên, lòng đầy chán nản.
Thay quần áo đi ăn với người ta, lại còn chọn nhà hàng cao cấp thế kia...
Giờ hoàn cảnh gia đình vốn đã khó khăn, mà hắn còn chưa từng dẫn tôi đi ăn những bữa sang trọng như vậy.
Nhưng cũng có thể hiểu được, trong nguyên tác, Nam Tự Bạch chính là nỗi ám ảnh của phản diện. Những ngày tháng sa cơ lỡ vận, hắn đều dựa vào tình cảm dành cho người đó để gượng dậy. Bạch nguyệt quang mà, nhớ nhung da diết cũng là chuyện bình thường.
Tôi đ/á bay viên sỏi ven đường, càng nghĩ càng tức.
Bình thường cái nỗi gì! Đã kết hôn rồi mà còn ra ngoài ve vãn người khác!!