"Đại m/a đầu! Gi*t hắn đi!"
Ta cúi nhìn móng tay đen kịt, nhe răng cười.
Trong ánh mắt kinh hãi của Chu Doanh, ta xông tới đ/âm xuyên bụng hắn ta: “Chu Doanh, ta đã muốn làm việc này từ lâu rồi.”
Ngọc Thành Trần rút ki/ếm ch/ém tới.
Ta không né tránh, một tay bóp nát kim đan của Chu Doanh.
Thu Hồng, thần khí cổ đại đ/âm xuyên tim ta.
Ta cười nhạo: "Ta chỉ phế kim đan của hắn mà ngươi đã sốt ruột như thế rồi à?"
Bước từng bước để ki/ếm đ/âm xuyên người, m/áu nhuộm đỏ bạch y, ta r/un r/ẩy hỏi: "Còn ta thì sao? Quỳnh Cư, đến nước này rồi mà ngươi vẫn không đoái hoài gì đến ta sao? Nếu đã gh/ét ta, sao năm xưa lại đem ta về?"
Tay ta nắm ch/ặt chuôi ki/ếm, m/a khí làm Thu Hồng vỡ vụn.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ta giữ đạo suốt bao năm qua, rốt cuộc được cái gì chứ? Tâm m/a hành hạ ta mỗi đêm trăng tròn, ta vẫn giữ chính đạo, đổi lại được cái gì?"
Chu Doanh gào thét dưới đất.
Mọi người xung quanh vung ki/ếm lao tới, ta đều đỡ được hết.
Trời xanh kéo mây đen, sấm chớp kêu rền vang.
Tâm m/a xâm chiếm, ý thức mờ dần.
Ta nghiến răng: "Quỳnh Cư, nếu ngươi đã nhẫn tâm như vậy, ta sẽ thành đại m/a đầu trời đất bất dung!"