Người giấy không cần ngủ nhưng tôi muốn sống giống con người hơn nên có lịch trình sinh hoạt bình thường và đi ngủ đúng giờ.

Tôi nằm trên giường, cảm thấy rất đ/au.

Đó là lúc toàn bộ cơ thể tôi bị tấn công.

Đã lâu rồi tôi mới cảm nhận được cơn đ/au rõ ràng đến vậy, điều này khiến tôi có chút phấn khích nhưng cũng có chút lo lắng.

Cô bé này chắc chắn đã gặp phải điều gì đó, mới thông qua h/ồn phách truyền đến trên người tôi.

Tôi muốn đưa linh h/ồn rời khỏi cơ thể và bay đi xem chuyện gì đã xảy ra với cô bé.

Một lực hút mạnh mẽ cuốn tôi đi, khi tôi mở mắt ra, tay chân đều bị trói và bị nh/ốt trong phòng tối.

Đó là một căn phòng dán đầy những lá bùa, có bốn mươi chín ngọn nến đang ch/áy.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy loại trận pháp này, nhưng tôi đoán đó chính là ly h/ồn trận.

Cho đến khi tôi nhìn rõ xung quanh mới phát hiện ra, tôi đã biến thành cô bé đó rồi.

Nhìn bàn tay và bàn chân nhỏ bé của mình, tôi nhất thời muốn khóc.

Bởi vì ông nội dùng thuật pháp che mắt, nên trong mắt người khác, tay chân của tôi chẳng khác gì người thường.

Chỉ có tôi mới thấy nó được làm bằng những thanh tre và giấy màu trắng, ánh trăng chiếu vào khiến nó trông nhợt nhạt đến đ/áng s/ợ.

Sự mềm mại đột ngột này khiến tôi nhớ đến cơ thể tan nát mà tôi từng có.

Ngay cả sự đ/au nhức phía sau đầu cũng khiến tôi không thể chịu nổi, tay chân tôi chạm vào nền gạch lạnh lẽo, cảm giác mát lạnh khiến người ta cảm thấy yên tâm.

Tôi đang tận hưởng sự thay đổi của cơ thể thì âm thanh từ ngoài cửa lọt vào tai.

"Đã ch/ết rồi sao? Con bé ch/ết rồi sao?"

Một giọng nữ có vẻ trẻ tuổi, r/un r/ẩy trả lời:

"Con bé chưa ch/ết, đại sư nói tối nay vào giờ Tý, thất khiếu của con bé sẽ chảy m/áu. Vừa rồi con thấy thất khiếu của nó chảy m/áu, tưởng nó đã tắt thở, nhưng mắt nó vẫn không nhắm lại, còn chớp mắt nhìn con, con sợ quá nên bỏ chạy ra ngoài.”

Giọng nói già nua hơn lại có chút tức gi/ận:

"Đồ vô dụng, nó mới có tám tuổi, cô sợ cái gì? Hơn nữa, có trận pháp của đại sư, x/á/c ch/ết còn có thể sống lại sao?”

Có tiếng nắm cửa xoay, giọng nói già nua càng rõ ràng hơn:

"Tôi muốn xem, nó có thể biến thành quái vật gì!”

Một bóng người từ chỗ tối đi vào.

Ánh mắt u ám giống như chuột cống trong nước, lanh lợi và nhanh nhẹn.

Trước cửa có một cây sào tre dài, bà ta cầm cây sào chọc vào vai tôi:

"Ch/ết rồi à?"

Tôi chớp đôi mắt mờ mịt của mình, thấy rõ người này chính là bà cụ ban ngày tưới hoa trong sân!

Tôi không lên tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bà ta.

Không ngờ bà ta lại lấy gậy đ/á/nh vào mặt tôi:

"Mày nhìn cái gì? Tao là bà nội của mày, sao mày dám nhìn chằm chằm tao như vậy, đúng là không có giáo dục!”

Cơ thể tôi đang ở trong trận pháp, tay chân lại bị trói ch/ặt, không thể thoát ra được.

Tôi cố gắng khiến cho h/ồn phách của mình bay ra khỏi cơ thể, nhưng pháp lực nào cũng không dùng được.

Tôi yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn hai người trước mặt.

Bọn họ mặt đầy nghi ngờ, hình như không dám đến gần tôi.

Bà cụ ném cây gậy trong tay đi và nói với người phụ nữ:

"Cô canh chừng nó, tôi đi mời đại sư.”

Nói xong bà ta quay người bỏ đi, chỉ để lại người phụ nữ ở đây canh chừng tôi.

Miệng tôi khô khốc, tôi mở miệng, trong miệng tràn ngập mùi rỉ sét và m/áu tanh:

"Con khát quá. Có thể cho con uống một chút nước không?”

Người phụ nữ này dù sao cũng còn trẻ, có vẻ không đành lòng.

Cô ta suy nghĩ một lúc rồi quay người đi ra ngoài, không bao lâu sau, cô ta xuất hiện với một bát nước trên tay.

Tôi uống nước xong, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo hơn, tôi vô thức nói:

"Mẹ ơi, con đ/au quá."

Vẻ mặt của người phụ nữ có chút không đành lòng, nhưng cô ta không hề có động thái nào giúp tôi cở bỏ dây trói.

Cô ta đặt bát nước xuống rồi lùi ra cửa:

"Bây giờ không thể thả con đi được, phải chờ xem đại sư nói thế nào!”

Một lúc sau, có tiếng bước chân, người phụ nữ mở hé cửa bước ra ngoài nói chuyện với bà cụ:

"Mẹ, đại sư nói thế nào?"

Giọng bà cụ có vẻ khó chịu:

"Đại sư đang bế quan, là đệ tử ông ấy nghe điện thoại.”

"Ta đã nói chuyện này cho tiểu sư phụ nghe, hắn cũng giúp chúng ta tính toán, nghi thức đã thành công, nó có thể sống sót, có lẽ là mạng lớn.”

"Nhưng tất cả những điều này vẫn chưa chắc chắn. Chúng ta phải đợi đến khi đại sư xuất quan đến xem mới biết được.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Hương Trúc và Sô-cô-la Đen

Chương 14
Tuyến thể vốn khiếm khuyết đột nhiên phân hóa, cơn sóng nhiệt tình bùng lên dữ dội, thế mà Bùi Dịch lại ném tôi cho em trai hắn. Hắn lạnh lùng: "Cậu là Beta nam, không chịu nổi Alpha đâu." "Em trai tôi là Beta, vừa vặn hợp với cậu." Nhưng hắn không biết, em trai hắn là A giả B, còn tôi thì phân hóa muộn. Suốt tháng sau đó, tôi không gọi một cuộc điện nào, không nhắn một tin nhắn nào cho Bùi Dịch. Bùi Dịch cuối cùng không ngồi yên được, tìm đến tận nhà đòi người, nhưng bị mùi tin tức tố đậm đặc xộc vào choáng váng. Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng tự chủ thất thố gào thét: "Cậu ấy là chị dâu mày, sao mày dám?" Chàng trai trẻ ôm lấy tôi, đuôi mắt đầy vẻ thỏa mãn: "Anh à, đừng hung dữ thế, làm em dâu của anh sợ đó."
1.29 K
3 Bé Lục Cục Cưng Chương 19
5 Thần Dược Chương 15
9 Chúng Ta Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm