Nằm trong phòng thuật, còn tỉnh táo.
Để tiết kiệm chọn thực hiện thuật bằng cách gây tê cục bộ.
Khi đầu óc dần trống rỗng thì bắt đầu tua những liên quan đến Kim Mặc.
Khi mới chuyển khu chung cư đó, lần đầu tiên nhìn thì đã ra Kim Mặc.
Hôm ấy trời rất đẹp, một dắt Lạc Tinh bảy tuổi, kia vali, vừa đi vừa tìm tòa mình.
Ý thức hướng tốt, vừa xem phòng xong đã quên đường.
Đúng lúc ấy, nhìn một đàn ông vã đi về phía mình nên bước tới “Chào đẹp trai, tòa số chín đi thế nào ạ?”
Người trước mặt có mệt mắt sáng như sao, tuy biểu cảm có phần thiếu kiên nhẫn toát lên đầy sức sống.
Ánh lên khiến trông càng rỡ hơn.
Anh nói gì chỉ chỉ hướng, rồi đi thẳng ngoảnh lại.
Tôi đứng đó, ngắm nhìn dáng rồi chép miệng: “Đẹp thật.”
Sau vì gấp rút hoàn thành việc học kịp nói lời cảm ơn.
Tôi nắm Lạc Tinh rồi tục bước về phía trước.
“Chị ơi, ấy bác sĩ đấy.”
Lạc Tinh đầu nhìn tôi, trong thằng bé cầm món đồ chơi Ultraman.
Bước chân lại: “Thật á? Sao biết?”
“Em mùi đấy.”
Mùi đấy mùi th/uốc sát trùng.
Tôi ngẩn rồi bật cười: “Tiểu Tinh giỏi quá.”
Mãi đến khi chuyển thì mới biết hôm ấy gặp hàng xóm sống dưới tôi, Kim Mặc.
Mỗi lần vàng ra ngoài đi làm thì thang máy luôn ổn định mười, bước luôn đàn ông trầm ít nói ấy.
Vì một hàng xóm lịch sự nên cố gắng chào hỏi anh, chỉ khẽ gật đầu.
Đúng một cái gật đầu!
Từ đó, dường như đã tìm một niềm vui kỳ lần nào cũng muốn khiến nói thêm vài câu.
Mỗi sáng, luôn tranh thủ với trong thang máy, mười mấy giây ngắn ngủi cũng đủ để hỏi thăm gia đình anh, thậm hỏi luôn họ hàng xa anh.
Cho đến một nọ, cuối cùng cũng đáp lại…