Tôi và Giang Hạo Ngôn nán lại trong rừng suốt buổi chiều, ông chủ Hầu đích thân đến gọi chúng tôi, sau đó chúng tôi mới từ từ chỉnh lại quần áo và bước ra ngoài.

Mặt Từ chủ tịch tái xanh, ánh mắt dò xét quét qua chúng tôi mấy lần.

"Quay về ăn cơm tối đi."

Tôi nhìn lên bầu trời, nắng chiều treo ở giữa sườn núi, nhuộm đỏ những ngọn đồi xanh mơn mởn. Còn một khoảng thời gian nữa thi đ/ộc mới bắt đầu phát tác, tôi nháy mắt với Giang Hạo Ngôn.

Giang Hạo Ngôn hiểu ý, đưa tay ra ngăn ông chủ Hầu.

"Không được! Lao động là vinh quang, tôi làm còn chưa có đủ! Tôi muốn tiếp tục cấy mạ, chưa cấy xong nửa mẩu đất thì không ai được phép đi về!”

Ông chủ Hầu sửng sốt.

"Tiểu tử này bị bệ/nh hả? Tự nhiên lại thích làm ruộng?"

Giang Hạo Ngôn hất cằm: "Tôi là thanh niên tiên phong, lao động tạo ra thế giới, lao động tạo nên tương lai. Không ai có thể ngăn cản tôi gieo trồng hy vọng và gặt hái thành quả!"

Nói xong, anh ta xắn ống quần, xuống ruộng cấy mạ.

Những người bên cạnh ngơ ngác, ông chủ Hầu lại muốn ngăn cản, tôi nheo mắt nhìn ông ta: “Ông chủ Hầu, không phải ông bắt bọn họ đi làm việc thay cho dân làng sao? Đến khi họ làm việc ông lại không vui? Hay ông có mục đích gì khác?”

Lời vừa nói ra, đồng tử của ông chủ Hầu lập tức co rút lại, hắn chột dạ ho khan hai tiếng.

"E hèm, muốn làm thì làm đi!"

Nói xong hắn hừ lạnh một tiếng, khoanh tay đứng sang một bên, nhìn chúng tôi.

Nhóm đại lão tức gi/ận đến mức người nào cũng muốn m/ắng mắng Giang Hạo Ngôn, nhưng họ không dám bỏ về vì nhìn thấy ánh mắt gi.ết người của tôi, họ chỉ có thể đứng dưới ruộng tay chóng lưng, vừa làm việc vừa ch/ửi bới.

Từ chủ tịch cúi đầu cấy mạ: “Ta cắm vào phổ của ngươi, ta cắm vào lòng dạ đen tối của ngươi, ta nhét vào ruột thối của ngươi!”

Cứ như vậy, chúng tôi ở thêm một tiếng nữa, thấy trời đã gần tối, bèn vẫy tay gọi Giang Hạo Ngôn đi lên.

Quả nhiên, vừa mới lên không bao lâu, thi đ/ộc của nhóm đại lão đã bắt đầu phát tác.

Từng người một duỗi tay ra cười toe toét, khóc lóc lăn lộn.

"Này, thi đ/ộc đã phát tác rồi, ông chủ Hầu, tôi thật sự không lừa ông, nếu không tìm được Hồi Dương Thảo, những người này đều sẽ mất mạng. Ông không muốn phí công vô ích chứ?”

Trong khi giả vờ giải đ/ộc cho họ, tôi lén lút dùng d/ao c/ắt một đường sau gáy của bọn họ, rồi rắc một ít bột th/uốc để mùi m/áu tỏa ra trong không khí.

Ông chủ Hầu dừng lại, vẻ mặt rối rắm nhìn đám đại lão, nói với tôi vài câu qua loa, hứa ngày mai sẽ đưa Hồi Dương Thảo.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thần Dược

Chương 15
Cô hàng xóm không biết đã uống loại thuốc gì, đêm nào cũng vui vẻ với chồng đến tận nửa đêm. Tôi ghen tị chết đi được, tôi cũng như chị ấy, kết hôn năm sáu năm rồi, nhưng so với cô hàng xóm, tôi cứ như đang thủ tiết sống vậy. Hồi còn yêu nhau, chồng tôi cũng ổn, nhưng giờ về nhà thì hoặc là trốn trong phòng sách chơi game, hoặc là ngủ như chết, đúng là một người đã chết. Tôi càng nghĩ càng buồn bã, hôm đó tình cờ gặp cô hàng xóm, thấy chị ấy mặc váy ngủ gợi cảm, mặt mày hồng hào, tôi đỏ mặt, không kìm được mà đến xin kinh nghiệm. Lén lút hỏi chị ấy làm sao để cuộc sống vợ chồng lại hạnh phúc như vậy?
78
8 Tinh Từ Dã Dạ Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm