Điều cấm kỵ của ác quỷ

Chương 4

11/07/2024 10:26

Mẹ tôi đã ch*t.

Nửa đêm, bà nội đ/á/nh thức tôi dậy rồi thì thầm vào tai tôi: "Tiểu Thạch Đầu, cháu ngoan, mau mặc quần áo vào, á/c q/uỷ đã đến bắt đầu ăn thịt người rồi."

Khi tôi mở mắt ra thì trời tối đen như mực, tôi muốn khóc.

"Đừng khóc, nếu khóc thì đi không nổi nữa, chúng ta phải im lặng." Bà nội thì thầm.

Tôi dụi dụi mắt.

"Bà nội, không bật đèn lên thì con không thấy quần áo ở đâu cả."

"Không thể bật đèn, bật đèn lên á/c q/uỷ sẽ nhìn thấy, đến đây, bà nội mặc cho con.”

Bà nội mặc quần áo, xỏ giày cho tôi rồi nhét chiếc đèn lồng nhỏ mà ba làm cho tôi vào tay tôi.

"Đây, cầm lấy, dùng nó khi ra khỏi cửa."

"Bà nội, mẹ con thì sao? Còn có anh trai và chị dâu con, chúng ta cùng đi."

Bà nội thở dài, quấn tôi trong một chiếc áo bông, thì thầm: "Tiểu Thạch Đầu, mẹ con ch*t rồi bị á/c q/uỷ ăn thịt rồi. Một người trong anh trai với chị dâu con đã bị q/uỷ ám rồi, chúng ta không thể phân biệt được."

Bà nội cẩn thận mở cửa, khi gió lạnh thổi qua, mùi m/áu nồng nặc ập vào mặt.

Cánh cửa căn phòng nơi ba mẹ tôi ở mở toang ra, tối đen như mực.

Tôi kéo bà nội, loạng choạng đi về phía cổng sân, không hiểu sao đã xảy ra chuyện gì mà mặt đất lại vừa trơn vừa nhớp nháp như vậy.

Khi chúng tôi đến cổng, bà nội nhẹ nhàng mở chốt rồi mở hé cửa. Cánh cửa gỗ cũ kêu cọt kẹt làm chúng tôi gi/ật mình, vội vàng quay lại nhìn xung quanh, vẫn là một mảnh tối đen như cũ.

Nhưng tôi luôn cảm thấy ớn lạnh sau gáy, giống như có ai đó đang thổi vào. Dường như có thứ gì đó từ trong góc bóng tối nhìn chằm chằm vào chúng tôi, kèm theo một cơn ớn lạnh.

Bà nội kéo tôi ra khỏi cửa, chúng tôi đóng cửa lại đi ra đường chính, nghĩ rằng nhìn thấy người dân trong làng sẽ khiến chúng tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Nhưng có một điều rất lạ là con đường vốn thường rất bằng phẳng lại xuất hiện những tảng đ/á gồ ghề, giống như đi trên đường mòn trên núi.

Điều kỳ lạ hơn nữa là khi chúng tôi bước đi thì lại gặp một cánh cửa gỗ khác, giống hệt như cánh cửa trước nhà tôi.

"Bà nội, không phải vừa rồi chúng ta đã mở cửa sao? Sao lại còn có một cánh cửa nữa?"

Tôi đưa tay định chạm vào cửa nhưng bị bà nội ngăn lại.

Bà nội hừ một tiếng: "Đây là để ngăn cản chúng ta trốn thoát, chúng đã dựng một kết giới m/a trước đó. Kết giới m/a có thể vào nhưng không thể ra, nó muốn ăn thịt cả nhà chúng ta!"

Bà nội bình tĩnh thắp sáng chiếc đèn lồng nhỏ, ánh sáng mờ ảo chiếu vào chốt cửa đã cũ, nhìn rất rõ ràng.

Nhưng bà vẫn không cho tôi mở cửa.

"Tiểu Thạch Đầu, đây không phải là cửa lớn thật."

Bà nội cắn rá/ch đầu lưỡi rồi nhổ nước bọt vào cửa lớn, nó rung lên như một làn sóng nước rồi biến mất.

Dưới ánh đèn, đ/ập vào mắt chúng tôi là x/á/c của mẹ.

Bà ấy đã bị thứ gì đó ăn mất n/ội tạ/ng, còn th* th/ể nằm trên mặt đất trong một tư thế kỳ lạ, đôi mắt mở to, đỏ ngầu.

Tôi há to miệng muốn hét lên, nhưng đã bị bà nội bịt lại rồi ôm ch/ặt tôi vào lòng.

Nước mắt tôi không kìm được mà trào ra, mặt tôi ướt đẫm.

Bà nội r/un r/ẩy nói: "Đây là lời cảnh cáo mà á/c q/uỷ dành cho chúng ta, ban đêm chúng ta không thể ra ngoài được."

Bà dùng tay áo lau nước mắt cho tôi và nói: "Tiểu Thạch Đầu, chúng ta cần phải tìm ra con á/c q/uỷ ăn thịt người này. Khi ba con trở lại, chúng ta sẽ cùng nhau thu dọn con q/uỷ này!"

Tôi lau nước mắt nói: "Bà nội, chúng ta hãy trốn đi, nếu á/c q/uỷ không tìm thấy chúng ta, nó sẽ không ăn thịt chúng ta được."

Bà nội cười khổ: "Vô dụng thôi, Tiểu Thạch Đầu, nó đã ăn thịt mẹ con, nhớ rõ hương vị của người nhà chúng ta. Trong sân này, bất kể chúng ta trốn tới nơi nào, nó đều có thể tìm thấy được."

Đột nhiên, như thể bà nhớ ra điều gì đó, bà đột nhiên đứng dậy rồi kéo tôi quay trở lại căn phòng nơi chúng tôi ở. Bà tìm ki/ếm trong hòm một lúc lâu, sau đó lấy ra một thanh gỗ đào nhỏ, buộc nó vào người tôi.

"Tiểu Thạch Đầu, á/c q/uỷ sợ gỗ đào. Con mang theo cái này, ai xin con cũng không được cho, từ giờ trở đi phải luôn mang theo bên mình."

Nói xong, bà nội lau nước mắt hỏi tôi có buồn ngủ không, rồi bảo tôi đi ngủ một lúc.

Đầu óc tôi trống rỗng, tôi muốn khóc nhưng không thể, gật đầu rồi lại lắc đầu.

"Đứa nhỏ này, bị dọa đến ngốc rồi."

Bà nội ôm tôi vào lòng vỗ nhẹ tôi. Tôi miễn cưỡng ngủ được một lúc, lúc ngủ còn gi/ật mình tỉnh dậy mấy lần, tôi luôn có cảm giác như ai đó đang đi lang thang quanh sân rồi gọi tên tôi.

Bà nội thì thầm an ủi tôi: "Đừng sợ, Tiểu Thạch Đầu, đợi đến khi trời sáng chúng ta sẽ ch/ặt cây đào trong sân, tìm ra á/c q/uỷ, rồi dùng cành đào đ/âm ch*t nó.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
4 Vượt Rào Chương 16
5 Thai nhi quỷ Chương 27
11 Thừa Sanh Chương 17
12 Người thừa kế Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Thừa Sanh

Chương 17
Năm thứ hai sau khi kết hôn, cha mẹ đùa giỡn hỏi tôi với Phó Ngôn Chu: “Khi nào mới đi làm giấy tờ, rồi sinh cho chúng ta một đứa cháu đây?” Hắn vội vàng giành trả lời: “Chờ thêm một chút nữa đi.” Tôi thì nghiêm túc tính toán thời gian: “Trong vòng ba tháng cố gắng có thai, sang xuân năm sau thì sinh.” Phó Ngôn Chu không hài lòng việc tôi tự ý quyết định, dắt theo bạch nguyệt quang đang mang thai cả đêm không về. Thời hạn đã định càng lúc càng gần, bất đắc dĩ, tôi đành ngượng ngùng bấm số điện thoại của kẻ thù không đội trời chung của hắn: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn làm phiền anh ba phút, giúp tôi mang thai cho nhà họ Phó một người thừa kế.” Đầu dây bên kia giận dữ gào lên: “Ba phút? Cô đang chà đạp lên tôn nghiêm của tôi sao? Cô chờ đó cho tôi!” Sau này, vào cái đêm tôi bận rộn “mang thai người thừa kế nhà họ Phó”, Phó Ngôn Chu tìm tôi đến phát điên. Tìm mãi không thấy. Hắn chỉ còn cách liên lạc hết lần này đến lần khác với mấy cô bạn thân của tôi. Tịnh Tịnh: “Cô ấy đang xem phim với tôi, có chuyện gì để lát nữa hãy nói.” Văn Văn: “Cô ấy đang hát K với tôi, một tiếng nữa sẽ gọi lại cho anh.” Lệ Lệ: “Cô ấy đang tắm ở nhà tôi, cần tôi đi gọi một tiếng không?” Tôi mệt mỏi cả một đêm, gần sáng hôm sau mới nhìn thấy tin nhắn hắn gửi qua WeChat, gào thét như kẻ mất trí: “Con mẹ nó, cô bị phân xák rồi sao? Hay là bị c hặt ra thành ba khúc, vứt riêng ở rạp chiếu phim, KTV và trong phòng tắm hả?!”
Hiện đại
Ngôn Tình
0
Vượt Rào Chương 16
Ám Hỏa Chương 6