Tôi cảm thấy Hứa Hủ dạo này có chút kỳ lạ.
Cũng không nói rõ được là lạ ở chỗ nào.
Nhưng tổng thể lại khiến tôi cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Kiểu như, khi ăn sáng Hứa Hủ không còn lấy đi nửa miếng trứng ốp la còn thừa trong bát tôi rồi bảo tôi lãng phí thức ăn nữa.
Khi tôi đưa cho anh bánh mì phết mứt việt quất, anh sẽ cúi mắt lịch sự nói cảm ơn.
Những chi tiết rất nhỏ nhặt như vậy.
Cảm xúc này khiến tôi cảm thấy rất xa lạ, chưa từng có bao giờ.
Tôi cảm nhận nó thực sự tồn tại, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu hay giải quyết thế nào.
Nghẹn lại trong lòng, như có xươ/ng mắc trong cổ họng.
Trình Du nói: "Khiến cậu khó chịu đến thế sao?"
"Giải quyết không được vấn đề thì giải quyết người tạo ra vấn đề thôi."
Tôi mím môi không nói gì, bị Trình Du phát hiện ra sự khác thường, "Không phải chứ? Đừng bảo tôi là cậu không nỡ?"
"Không có."
"Thế là không được rồi, cậu đừng có giở trò si tình gì đó ra đấy."
"Sẽ không."
Thật sự sẽ không sao? Một giọng nói thì thầm chất vấn ngược lại tôi, tôi lại th/ô b/ạo dìm nó xuống.
Tôi hỏi Hứa Hủ: "Ngày 17 này, anh có kế hoạch gì không?"
Động tác mặc áo của Hứa Hủ khựng lại: "Phải tăng ca."
Nhìn bóng lưng Hứa Hủ quay về phía tôi, tôi lại cảm thấy bực bội.
Nhưng nghĩ lại, tiệc sinh nhật tôi, người qua lại đông đúc, Viên Viên cũng sẽ đến.
Dù sao cũng không tiện, đợi khi tôi kết thúc về nhà, ở riêng với Hứa Hủ, dường như cũng rất tốt.
Tôi tiến lại ôm anh từ phía sau, cảm nhận người trong vòng tay khựng lại.
"Về sớm nhé."
Hứa Hủ đáp "Ừ."