15
Cố Tần thực sự lo rằng hại Lâm Ngọc.
Ngày biến mất lời, anh như người mất h/ồn, luôn trong tình trạng đứng ngồi yên.
Anh lo rằng thể gi*t người diệt khẩu.
Khi chúng về nhà, anh lập đến ôm lấy Lâm kiểm tra khắp người ta.
Thấy bị thương, xây xát chút nào, anh mới phào nhẹ nhõm.
“Ngọc à, em sao chứ?”
Lâm hành này vô cùng kỳ lạ, bực mình sự tiếp cận của Tần, trừng mắt anh ta:
“Cô bị ki/nh à!”
“Tránh xa ra, hòng cản trở thế giới riêng của và anh Cố.”
Sự gh/ét bỏ trắng trợn này tổn sắc Tần.
Anh siết ch/ặt cánh tay của Lâm thiết nói:
“Ngọc, em kỹ đi, anh mới là anh của em!”
Tôi đứng bên, lạnh lùng Tần cố gắng chứng minh thân phận của mình, khỏi nực cười.
Hoán đổi linh h/ồn, chuyện thần kỳ như thế, bao nhiêu người chứ?
Huống chi, khi hoán đổi thân anh ta, việc thể lòng Lâm ở số mặt, còn mang đến cho trải nghiệm mạnh mẽ hơn ở phương diện khác.
Dù sao, phụ vẫn là phụ hơn.
Quả nhiên, Lâm đẩy Tần đang mang dáng vẻ phát đi/ên ra, vội vã chạy đến trước mặt tôi, ôm chầm lấy sự dịu dàng.
“Anh anh giống người đi/ên.”
Cô uất than phiền.
Đột nhiên ra điều đó, vui vẻ nói tôi:
“Anh chẳng phải anh luôn phiền lòng vì lấy được toàn bộ sản sao?”
“Hay chúng anh vào đi, như thế anh quản lý sản của ta!”
Không Tần suy xa như vậy.
Tôi ngẩng đầu anh ta, anh chột dạ quay mặt đi.
Lâm nói cách này khả ngừng xúi giục vậy.
Tôi dùng tay khẽ chạm vào mũi ấy, nở nụ cười thích chí sau còn đùa “Em đúng là gái thông minh.”