Đôi giày có mòn nát chưa chắc đi nổi về trường.
Tôi hít sâu hơi, quyết định về đến trường rồi khóc thì dành chút sức mà đi bộ.
Đi được chừng mười phút, thấy chiếc Maybach màu đen dừng ngay trước mặt.
Kính xe hạ xuống, Hoắc Huyền.
Anh lịch sự gật đầu chào tôi:
"Thiếu Trần, lên xe đi, đưa cậu về."
Tôi hỏi:
"Là nhà bảo đến đón à?"
Anh gật đầu.
Tôi cười cay đắng.
Giá mà xử tệ chút thì tốt như thích đến mức này.
Nhưng cứ luôn khiến nhen nhóm hy vọng vào định bỏ, ám chỉ rằng đặc biệt ta.
Thế rồi, gom đủ dũng khí, lại tan tất cả hy vọng tôi, lại chút dư địa nào.
Sau lên xe, đưa điện thoại lại cho tôi, còn hiếm an ủi mấy câu:
"Thiếu Trần, cậu đừng buồn nữa. Thiếu cậu lâu đâu. Với gia, cậu chắc chắn đặc biệt. Khi còn nhỏ, ông bà chủ đều bận rộn, được bảo mẫu trong nhà chăm sóc."
"Nhưng bảo mẫu lại mắc tâm lý, thường xuyên lợi ông bà chủ vắng nhà đ/á/nh đ/ập, ch/ửi bới gia. Vì thế mà sau này có tính cách nóng nảy, xa cách khác."
"Nhưng gặp Trần, đã thay đổi rất nhiều, trở ôn hơn. Ngay cả nói tình có chuyển biến tốt. Chỉ lần này nhất thời tức cậu lừa dối qua thời gian ổn thôi."
Anh còn biết đã ra trong xe, vẫn tưởng rằng Hoắc ký vào trường ta.
Tôi bất lực dài:
"Không phải đó, mà khác, nghiêm trọng hơn, đụng đến giới ấy."
Anh mấy chỉ cười nói:
"Dù đi nữa, tha cho cậu. dám nói, tương lai ra, cậu nhất gia."
"Tôi nhất được sao?"
Tôi nhỏ giọng dài, ngờ lại có đôi nhạy bén đến thế, sót chữ.
Anh đáp:
"Cậu hơi quá rồi đấy. Dù có em tốt đến đâu, cậu được, đúng không? Lại càng chung giường gia, mình ở giường khác. Cậu chỉ em tốt, phải bà kế trong phim đình."
Tôi: "…"