6.
Buổi tối, đi cùng bạn thân.
Suốt ở nhà mẹ nhằn, cuối cùng cũng dịp khí.
Bạn của tôi, Giản Nhiên, một hoàn toàn 0. Mỗi chia tay, ấy kêu gào rằng sẽ yêu đương nữa, muốn 1 của ấy.
Nhưng phải bảo ấy nằm mơ nữa.
“Mấy trước gọi, sao chịu ngoài? Dạo này cứ lén lút nói đang yêu đương sau lưng nhé?” Giản tinh nhìn chằm tôi. vội nâng ly cụng với ấy, chuyển chủ đề.
“Làm có, đi chơi nhiều mẹ nhằn thôi mà.”
Thực mấy dấu vết trên chưa hết, phải nghỉ dưỡng vài ngày.
Giản đảo mắt nhìn quanh tìm ki/ếm mấy chàng điển trai hợp gu. nhìn gương mặt dễ của ấy, khỏi suy nghĩ.
Sao Giang nhỉ? Người đuổi đông như kiến, vậy mà chẳng thấy động với ai cả?
Giản đột nhiên quay đầu: “Sao cứ nhìn mãi thế? Lục Dương, nay lắm, nói thích tớ, nhưng ngại nói nhé?”
“Xéo đi, hứng thú với cái cửa sau của cậu.”
“Vậy thì cũng thể gắng 1 vì đấy.”
“…”
Tên này 1 á?
Cảnh tượng đó đẹp quá, tưởng tượng.
Điện trên bàn bỗng sáng một số lạ. máy nhưng đối phương lên tiếng.
Nghĩ do trong quán ồn quá, đi nghe.
“Alo? Ai đấy?”
“Sao rạp phim? đợi rất lâu rồi.”
“…”
Giọng nói lạnh lùng cứng đờ.
“Tôi đồng với cậu, sau này phiền nữa.”
Tôi cáu kỉnh cúp máy. Ngẩng đầu liền thấy Giang đang đứng kia đường.
Cậu mặc áo sơ mi dáng đứng gần như hòa bóng tối.
Giang từ từ bước về phía tôi, bỗng dâng lên sự bất an, định chạy trong quán nhưng giữ lại.
“Đây hai lừa đấy, Lục Dương.”
Giọng vẫn điềm tĩnh, nhưng sự hài ẩn trong phải rùng mình.
“Cậu nói bậy đấy, hứa hẹn đâu, cả do tự quyết định thôi.”
Tôi vùng ra, nhưng ngón tay nóng ấm của nắm ch/ặt lấy gáy tôi.
Giang kéo con hẻm cạnh, ánh mắt đắm trong logic riêng của mình.
“Để nghĩ xem, này nên trừng ph/ạt thế nào đây?”