Diêm Tiêu ra đám đông, khẽ tiếng.
"Không nhận, xem ra gió xuân cho bản quân. Đã vậy, bản quân xin nhận vậy.".
Chàng rồi ném cho vệ sĩ sau.
Chàng đã cho lối thoát, muốn so đo, mọi tại chỗ liền xã gạt sang bên.
Phụ thân phía sau vội vã kịp lau mồ hôi, nghênh đón chàng vào trong. bậc trưởng bối trước mặt Diêm Tiêu lại e dè sệt.
Dù con trai đ/ộc nhất của Diêm mình chúc mừng, đã nể mặt lắm rồi.
Ta bọn xa, áo ra mới.
May thay sẵn kế hoạch dự phòng, nỗi hỏng việc.
"Trần tỷ tỷ, đợi đã!".
Ta ki/ếm cớ trước mặt Thẩm Mặc, áo khéo léo rơi xuống ngay chân chàng.
Ta vội quay đầu, giọng thướt tha kêu lên: "Ái của ta...".
Lời chưa dứt, Thẩm Mặc đã giẫm ngay đó.
Chàng đang hứng trò bên cạnh, chẳng chẳng ta.
Ta tức gi/ận khói.
Trò cái mỹ nữ như vậy trước mặt sao?
Ta cúi xuống nhặt bị giẫm đen thui, nhịn được ch/ửi rủa lòng.
Ngẩng đầu lên, bất ánh lùng, lập tức ch*t trân.
Tạ Chu trước mặt khoảnh khắc dừng chân ngủi tựa như vạn dài đằng đẵng.
Nhưng chàng chỉ liếc cái, chút ánh thừa nào.
Người từng đặt cả tư nơi giờ như đãi cúi lịch sự tránh sang, bước về phía cửa.
Trái tim đ/au thắt chốc lát.
Cuối chỉ siết ch/ặt lại.
Trần Ngọc Nhi tới.
"Hoàn Châu, nãy gọi gì?".
Ta ngẩng thản trở lại: muốn hỏi ngươi, ngày hậu Hoa triêu tiết, đón nhé? Ngươi biết phu nhân sẽ chuẩn bị xe ngựa cho ta...".
"Ta tưởng t/át, sẽ đón.".
Cô ấy véo má ta.
Ta cười, tình khá hơn nhiều.
Kế hoạch ném nay thất bại, nhưng chẳng ngày hậu đã Hoa triêu tiết, còn cơ hội.
Hơn hoàn toàn trắng, ít ra phá vỡ được mối qu/an h/ệ giữa Từ Thanh Phong và Trình Hoàn Bích mà.
Kiếp này, sẽ còn cưng Trình Hoàn Bích, giúp tranh cáo mệnh.
Nàng khoe khoang nữa.
Nghĩ lại tràn sức lực.
Đêm đến, vừa định ngủ, đột nhiên phu nhân muốn gặp.
Lòng thấp thỏm, linh cảm chẳng lành, nhưng đi.
Đến phu đuổi hết hầu đi.
Cửa vừa đóng, liền rằng cái: "To gan dám b/ắt n/ạt con gái của ta!".
Ta bị đ/á/nh ngã sóng soài khóe rỉ m/áu tanh tưởi, ngơ ngác bà: "Mẫu, mẫu thân?".
"Đừng gọi mẫu ngươi và nương của ngươi đều đáng gh/ê t/ởm như nhau!".
Bà túm ch/ặt mặt nghiến răng hỏi: "Bệ/nh của Hoàn Bích, cho ngươi biết?".
Ta người, cuối hiểu, nguyên nhân đột nhiên nổi gi/ận vì Trình Hoàn Bích đã bà.
Biết nguyên do, lại tĩnh.
Bà ta? Chẳng cái, m/ắng câu, rồi ph/ạt quỳ ngày thôi.
Ta cúi như vô số lần trước, tỏ ra yếu đuối, nhận lỗi, để tránh bị hành hạ thêm.
"Mẫu con chỉ đùa tỷ tỷ, cố ý, mẫu thân tha thứ.".
Lại cái nữa giáng xuống.
"Ta quan mày biết bao nhiêu, nay về sau, dám lời nhảm về Hoàn Bích, sẽ x/é toạc ngươi!".
“Lại ném vào ph/ạt lần ‘Nữ Giới’, chưa xong được dùng cơm!”
Cửa mở ầm vang, lão ma giữ lôi hướng về đường.
Nơi trông Trình Hoàn Bích.
Nàng hãi vô đôi đỏ hoe giải thích: “Trình Hoàn Châu, phải mẫu thật sự phải ta!”
Thị nữ sau lưng nức nở: nữ phu nữ thư bị ứ/c hi*p, nhất thời tức gi/ận nên mới…”
Chủ tớ khí liên lẻo thì khác nhau.
Ta cảm vô vị, quay mặt đi, chẳng muốn họ.
Hai ma ném xuống quẳng giấy, rồi đóng sầm lại.
Ta chậm rãi ngồi thẳng, cầm bút ‘Nữ Giới’.
Khí đầu xuân kẽ đất luồn lên, khiến chân giá buốt.
Nhưng lòng oán h/ận, chẳng hờn gi/ận.
Đại phu nhân sau khi xuất giá sẽ trọng ch*t, cần oán h/ận sắp ch*t.
Ta chỉ muốn chóng rời khỏi nhà này.