Xuyên thành tra công thượng thừa, tôi bị ràng buộc với hệ thống cộng sinh.
【Xin hãy chăm sóc nam chính thụ, cậu ta ch*t, anh diệt vo/ng.】
Để không bị một mình chịu trách nhiệm cho hai mạng, tôi đã nhặt nam chính nhỏ – người tương lai sẽ bị tra công ép đến trầm cảm t/ự s*t, về nhà.
Nh.ạy cả.m quá mức ư? Tôi mở miệng là nói: "Em là ngoại lệ duy nhất của anh."
Dạng người trốn tránh ư? Tôi ôm ch/ặt cậu ta: "Em mãi mãi quan trọng hơn bất cứ ai."
Ngay cả khi hệ thống đ/ộc mồm cũng phải van xin tôi chia sẻ kinh nghiệm nuôi dưỡng con trẻ, thì trong một lần s/ay rư/ợu về nhà, tôi bị bịt mắt từ phía sau.
Nụ hôn tràn ngập khắp nơi đổ xuống, tôi nghe thấy nam chính được tôi nuôi lớn hết lần này đến lần khác van nài: "Anh ơi, yêu em được không?"
"Được thì được đấy..." Tôi đ/au lòng vỗ nhẹ vào khuôn mặt đang vùi trong hõm cổ cắn x/é, giọng nói dịu đi: "Nhưng trước tiên... ra ngoài được không..."