Đợi tới khi tôi nhà thì đang đứng ngóng ở cửa.
Nhớ tới lời ông Ba nói rằng sẽ làm hại tôi cố gắng ổn định lại cảm xúc hít sâu một hơi, đi phía Hoàn.
Liễu khuôn mặt nhỏ nhăn nhíu lập tức giãn dần ra, bước nhanh vào trong ra cơm canh được chuẩn lâu.
Tôi một màn này, trong lòng ngũ vị tạp trần, nói ra được cụ cảm giác gì.
Cảm giác sợ hãi thế mà lại cùng một tia dịu dàng, trong lòng còn có một chút mong chờ, liệu có phải tôi làm quá lớn chuyện, có phải ông Ba nhầm rồi không.
Có phải thật sự chỉ một con người bình thường hay không.