Tôi là con Út trong nhà, người bị gh/ét bỏ và ít được coi trọng nhất. Từ khi sinh ra, tôi đã luôn sống dưới cái bóng của các anh trai. Tự ti, cô đ/ộc, tầm thường là những từ để miêu tả tôi.
Việc làm nổi lo/ạn nhất mà tôi từng làm là ép buộc chàng trai nghèo Yến Tùy ký hợp đồng bạn đời với tôi, vào cái thời điểm cậu ấy sa cơ thất thế nhất.
Trong suốt bốn năm sau đó, giữa sự lạnh nhạt và b/ạo l/ực lạnh lẽo ngày qua ngày, tôi đã nhận ra cậu ấy không hề yêu tôi.
Thế nhưng, đây là lần duy nhất tôi cố chấp, dù đ/au khổ cũng không buông tay.
Cho đến một ngày, căn bệ/nh bắt đầu cư/ớp đi ký ức của tôi. Tôi quên mất lần đầu gặp gỡ Yến Tùy.
Chàng trai trẻ hơn, với chiếc máy trợ thính, nhìn tôi bằng ánh mắt cố chấp, nói: “Anh phải mãi mãi yêu tôi, anh hứa rồi đó.”