Vay Gạo

Chương 21

31/05/2025 11:34

Mẹ tôi nhìn tin nhắn của anh họ, thở dài khẽ:

"Đậu Oa, cái dáng vẻ ấy, con có sợ không?"

Tôi ngẩn người một lúc, mới chợt hiểu mẹ đang nói về hình dáng đầy ốc của bố.

"Không sợ, người còn đ/áng s/ợ hơn m/a nhiều."

Tôi lặp lại câu Lục Bà đã nói lúc đi.

"Mẹ từng mong một ngày bố con đột nhiên trở về."

"Nên khi Lục Bà bảo bói được bố con đã ch*t, lại do huynh đệ tương tàn, mẹ muốn tự tay gi*t bác cả, nhưng không dám ra tay. Mẹ không sợ ch*t, chỉ sợ bỏ rơi con."

"Những năm qua mẹ nghi ngờ, nhưng vẫn cố giữ hy vọng."

Lần đầu mẹ tâm sự chuyện này, nhắc đến bố, mắt bà lại đỏ hoe.

"Lục Bà nói có thể giúp mẹ trả th/ù, nhưng nếu bố con mất lý trí, có thể gi*t cả hai mẹ con."

"Lúc ấy mẹ nghĩ, bố con sẽ không đâu. Dù hóa oan h/ồn, ắt sẽ nhận ra chúng ta."

Mẹ khẽ cười, xoa đầu tôi:

"Về sau, hai mẹ con ta phải sống thay phần của bố, sống thật tốt."

Góc nhìn của Trần Lão Nhị

Vợ tôi thèm ăn ốc xào hẹ.

Tôi đặt Đậu Oa xuống, tính ra ao mò mớ ốc cho nàng ăn bữa cho đã miệng.

Thấy trời đổ mưa, cô ấy ngăn lại, bảo thôi đừng đi nữa. Mưa lớn thế này, lỡ cảm lạnh thì khổ.

Nhưng là đàn ông, thấy vợ thèm mà mình không lo được… còn gì là chồng.

Tôi vừa xách xô, cô ấy lại bảo gạo hôm nay nấu hoài không chín, dặn đừng đi. Vợ càng xót, tôi càng thấy phải đi.

Cô ấy còn phải dỗ con, nên không biết tôi đã xắn quần, lội mưa đi từ lúc nào.

Chưa tới ao thì gặp người lạ.

Gã đeo ba lô to tướng, ướt như chuột l/ột, nói đi lạc, xin tá túc.

Tôi bận việc, bảo ghé nhà anh cả, rồi rảo bước đi mò ốc.

Ai ngờ, gã đưa năm trăm tệ cho chị dâu, đổi lấy bữa cơm. Anh cả thấy tiền, mắt sáng rực. Lén kéo tôi ra một bên, giọng hổn hển:

"Nhị đệ, trong ba lô toàn tiền mặt, còn có đồ cổ!"

Tôi thấy ánh mắt anh xanh lè, biết ngay lòng tham nổi dậy.

Nhưng người mang nhiều tiền thế, sao lại mò tới cái vùng quê nghèo rớt này?

Tôi khuyên:

"Đừng dại. Người có tiền mà tới chốn này, ắt không đơn giản."

Rồi tôi bỏ đi, tiếc công lội mưa mà chưa được xô ốc nào.

Nhưng vừa tính quay lại, thấy anh cả đã gọi chú ba tới.

Sợ họ làm chuyện dại, tôi toan đi mách mẹ.

Nhưng chưa kịp bước đã thấy mặt mày tối sầm… Sau đó, tôi chẳng nhớ gì nữa.

Chỉ biết mình trôi dạt dưới nước, tay vớ lấy cái xô nhưng không thấy tay đâu.

Cúi xuống… mới biết mình chẳng còn đầu.

Tôi hoảng lắm. Sợ vợ không tìm được x/á/c. Sợ cô ấy không có ốc ăn. Sợ Đậu Oa khóc đòi cha.

Nhưng khi hiểu ra rằng mình bị chính huynh đệ gi*t hại… h/ận chất đầy ng/ực, nghẹn như đ/á đ/è tim.

Tôi lang thang theo cái xô — thứ duy nhất còn gắn với tôi.

Không thể rời ao, cũng không thể tới gần nhà.

Sau trận mưa, có một bà lão tới. Bà gọi tên tôi, nói giúp tôi về nhà.

Bà dạy tôi gom đám ốc bươu tụ hình, mượn bảy hạt gạo.

Anh cả thấy tôi, lập tức đuổi đi.

Nhưng mẹ tôi nhận ra.

Mẹ cầm bảy hạt gạo, tự nguyện theo tôi xuống ao.

Bà nói:

"Ruột thịt, tay chân. Nếu còn chút tình, tha cho các anh con."

Nhưng họ tha tôi không? Khi lưỡi d/ao ch/ém xuống, tôi vẫn nghe tiếng xươ/ng mình g/ãy rắc, vỡ vụn như tre mục!

Đậu Oa mới hai tuổi.

Vợ tôi còn chưa kịp ăn ốc. Tôi có bảy ngày, lẽ ra phải trả th/ù. Nhưng tôi chỉ muốn nhìn họ thêm chút nữa…

Đậu Oa nhìn thấy tôi.

Không khóc, không la. Chỉ nhăn mũi — chắc lại chê tôi hôi.

Bà lão bảo: con trai bà là người bị anh cả gi*t. Bà giúp tôi b/áo th/ù, nếu không, bà sẽ gi*t vợ con tôi.

Tôi gi*t anh cả. Nhưng sau đó… tôi muốn gi*t sạch tất cả mọi người.

Tôi trốn về ao, mà anh ba vẫn đuổi tới.

Tôi mỏi mệt. Chị dâu ch*t rồi. Tôi chỉ muốn yên thân, đợi hết bảy ngày.

Nhưng trái tim không yên. Tôi cứ muốn tới gần vợ con.

Khi lão già kia xuống ao, đám ốc bà lão cho liền bám đầy lên người ông ta. Biết là có thể mượn mạng sống thêm lần nữa.

Nhưng tôi chần chừ. Vợ con tôi cần một cuộc đời bình thường… không cần một người chồng, người cha tanh tưởi như tôi.

Lúc chia tay, cô út vô tình nhìn thấy tôi. Tôi không định hại, nhưng cô ta hoảng lo/ạn.

Lão già bị ốc kh/ống ch/ế, tự nằm vào qu/an t/ài tôi. Cũng được thôi. Qu/an t/ài tôi trống rỗng, chán ngắt từ lâu rồi.

Tôi lại thấy buồn ngủ. Mọi thứ mụ mị đi… À mà, tôi đâu còn n/ão đâu mà nghĩ nhiều.

Chỉ tiếc, vợ tôi không còn thích ăn ốc nữa. Tôi gom cả xô, mà cô ấy chẳng thèm xào một đĩa.

Không biết… kiếp sau, cô ấy sẽ thích ăn gì?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
2 Ăn 2 Lương Chương 13
4 Vòng luẩn quẩn Chương 47

Mới cập nhật

Xem thêm