Trần Tức đưa tôi về nhà ngay trong đêm.
Chúng tôi coi như x/á/c mối qu/an h/ệ bạn trai bạn lần nữa.
Cũng đêm hôm đó tính là cầu hôn không.
Dù sao thì mấy ngày đó, mỗi tối Trần Tức đều hẹn tôi ngoài, lần máy chân tay.
Nhưng tôi từ chối, bởi vì sao.
Mỗi lần ở cạnh Trần Tức.
Tôi cảm cơ mệt mỏi một cách khó hiểu, vả cơ nóng đ/áng s/ợ.
Tôi cảm dường như thứ gì đó đi theo bên người vậy.
Tôi bắt đầu trở nên nghi thần nghi q/uỷ, bắt đầu từ chối gặp Trần Tức.
Anh đề nghị: "Hay là em chuyển ở với nhé? Như vậy chúng cần chịu nỗi khổ tư nữa, mấy ngày này sắp xếp để mẹ gặp mẹ em, x/á/c đám cưới trước."
Tôi cảm Trần Tức gấp, nhưng hợp lý ở chỗ nào.
Mãi bạn đi từ trở về.
Thấy hai thâm tôi.
Cô nhíu mày: "Sao trên người tắt rồi? Wechat trả lời tớ? Từ lần trước gọi điện cho thì tớ tài gọi nữa, nếu nhìn còn đăng bài trong vòng bạn bè thì tớ báo cảnh sát tới rồi đấy."
"Lửa là gì?"
Tôi thắc mắc hỏi.
Bạn trán, chỉ vai tôi.
"Trên vai con người ngọn lửa, một ngọn ở đầu và hai ngọn ở Ngọn trên vai tắt mất rồi! Bên trái chực chờ tắt, rốt cuộc mấy ngày nay xảy gì?"
Bạn huyền học, là đạo thần.
Tôi quen trong một nhóm làm việc b/án thời gian ở trường đại học, đó tôi mới bắt đầu đi làm.
Tìm việc khắp mà mãi tìm được, rất nhiệt tình mời tôi tới cửa tiệm táng làm việc.
Còn ngày ngoài, đặc biệt là ban đêm và luôn mất khỏi thế giới.
Cô còn nói với tôi, tìm chủ quầy đồ nướng, bọn họ là bạn bè.
Có giúp đỡ.