Tôi đổi chủ “Nhà Khương các cậu ai mới gần đây không?”
Thằng Khương dậy: “Tôi.”
Chính cậu!
Tôi quanh mới của thằng Khương một vòng, từng bước tìm ra q/uỷ của bọn lúc đầu: “Làng làng t/ài đôi, dưới lại ngôi m/ộ, thế t/ài đôi, phải sửa phòng tân hôn ngôi m/ộ, nếu thể bình an sự, thế t/ài đôi được bỏ, nếu thể giải người sửa và mất mạng.”
“Nhưng vì người trong mệnh cản á/c, nên từ cát, nếu đường suôn hưởng sang phú quý…”
Đây thím Khương quả phụ đích thân nói với tôi: “Nếu tiên sống đây bị chèn ép, tan người ch*t, khi còn lại người cuối cùng trong phải đuổi đi, sau người sau lại ngôi to hơn, cao hơn mới đảm bảo được sang phú quý, vì sát đã được Lão giải, chỉ còn lại lành, nên ngày tiên ông già tôi đã ý định ngôi cho Lão ở, chí còn bốn bốn gian. Sau đó, thầy phong trai tôi tìm nói thế thể thêm một tầng sau người quan.”
Tôi vừa nghe như bị d/ao cứa.
Dù người ăn xin đã kể cho tôi nghe mọi chuyện nhưng tôi vẫn gục ngã khi nghe thím Khương nói.
Nghe đến đấy, tôi cảm thấy tiêu diệt ngôi làng cũng hả gi/ận, tôi phải tâm lão Khương một tí, nếu sao thể đối phó được đống trời của lão?
Tôi thở, cố ý nói với thím “Có phải vợ lão xinh lắm đúng không?”
“Đúng thế, nhiều người ế trong làng nó lắm.”
“Thím ba đứa sinh sau của lão một đứa của thím đấy.”
“Nhà tôi?”
“Đúng, nói x/á/c hơn của lão thím.”
“Ừ… Cái tôi biết.”
Ha ha ha.
“Lão tôi nói phải lại nòi cho sự vượng và phú quý sau rơi chúng tôi, đứa bé của lão.”
Ha ha ha.
Đúng ả đàn bà thâm hiểm nhất.
Là ả đàn bà vừa đ/ộc á/c vừa dốt.
Nếu tôi gì với bà ta, há chẳng phải phí công cho sự xuẩn của bà ta hay sao?