Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1906: Chúa tể

05/03/2025 13:48

Nhưng vẫn còn bất an. thấy điểm cuối cùng phía vị đan điền Nghịch Phàm, tồn tại một lớn khiến được.

Loại giác đến từ giác Cổ bản hắn. dưới tâm tình khẩn trương, giảm tốc độ chậm xuống một đến lượng khôi phục hơn phân để tránh mộng, do dự, đi nhanh về trước.

Không bao lâu, mắt người Tiên Vĩnh Hằng, điểm đại biểu đến vị đan điền. Trước mắt xuất một tinh tối tăm!

Giống nước đen, khoảng đen, tràn tận, mênh mông biết rõ, cần mình đến tinh hoàn toàn chữa trị huyết phong ấn, do nối liền mi tâm cùng đan điền Nghịch Phàm kia.

Chỉ Lại mắt khi muốn nhảy vào nơi đây, nhiên, bên tai truyền đến một tiếng thở tang thương từ năm bay tới!

Tiếng thở vừa ra, một mạnh trước khuếch tán ra, hình thành một tầng mỏng manh, tiếp ngăn cản bên ngoài.

Sắc mặt nhất biến đổi, hoàn toàn một do dự tiếp triển khai Tử Nhưng Tử Cấm vẫn thuận lợi việc, xuyên thấu bất cấm chế gì, tự lần thất bại!

Ầm một tiếng, bị cứng rắn ra. Trong hồi chậm rãi đầu, nhìn về cách xa, từ bên chậm rãi một người.

Bóng dáng đưa về chân ngồi tĩnh tọa, toàn mặc đế bào, mang theo một đế quan, tu vi toàn cuồn sâu lường khiến liếc mắt thoáng nhìn, thấy hai mắt đ/au đớn, thậm t/âm th/ần lên sóng lớn trời.

Thật ra... từng gặp được ai thậm tìm hiểu lẽ gặp phải người trước mắt này. Nhưng người người trăm triệu muốn gặp.

Lúc sắc mặt khó coi, người đưa về chậm rãi lại, một phong đạo còn toàn khí, gương mặt tuấn lãng!

Gương mặt gi/ận tự uy, mơ hồ ổn trọng, hình long trời lở đất trước mặt hắn, khiến người biểu xúc động. Hắn... là...

- tể...

Bạch mở miệng thốt từng chữ một, khổ sở. Đồng thời, còn than. biết lần mình thành công hay không. mặt với tể, hoàn toàn một nắm chắc nào.

Nhưng vẫn mang theo một ít mong chờ. Dù sao cả gặp được trước nhìn cường đại rõ ràng đều yếu hơn với khi còn sống rất nhiều. Nhưng vẫn muốn đi câu thông một chút, xem còn thức hay không.

Chỉ điều đợi mở mắt thoáng lộ tinh quang. giơ tay phải lên, về Thuần. Dưới một một đạo ánh đột xuất thẳng đến n/ổ lớn.

- Cổ!

Bạch kinh ngạc la lên thất thanh, nhanh chóng lui về một tiếng, trước bị ánh Cổ mắt đ/á/nh tan!

- Cổ chẳng lẽ phải pháp bàn cờ trên thuyền bên bảo quạt sao? Mà tể, in thuật pháp in vào? vậy, lẽ nào ánh Cổ trên thực tế chắc ánh tể?

Bạch hít thở nhất gấp gáp. mặc dù thu được một phần ký ức tể, liên quan tới thần thông thuật pháp. nên mãi tới mới thức cả thứ trên bảo với những mình tại đoán.

Lại điểm lui về sau, mắt, theo phất tay, nhất từng ánh Cổ huyễn hóa ra, xông về Thuần. lập tức né tránh. ra, một đạo ánh Cổ làm nhận được nguy Cũng vào khắc cuối cùng nhận được đ/au Tà Hoàng trước mặt với ánh Cổ.

Ánh Cổ thật nhiều. Ở tay tể, biên hạn, số lượng hạn chế. Trong tiếng n/ổ lớn một hồi mưa ánh Cổ, trút nước xuống. Nó đi qua nơi nào, cả đều bị bẻ g/ãy n/át.

Bạch lui về Dần dần, chật vật khẽ một tiếng.

- Cổ thế nào!

Bạch vỗ mạnh vào một cái túi đồ, nhất từ bên bay ra. Hai màu, hai màu, hai hai màu... đến hai bảy màu!

Những đều do chế luyện ba trước còn sót lại. lấy ít, trước mặt ném mạnh Nhất bốn quanh trời bùng lên, đ/ốt ch/áy tám phương. Những ánh Cổ mặc dù sắc bén, sau khi va cùng màu, vẫn bị trung hòa ít.

Cứ vậy, mượn cuối cùng thở hổ/n h/ển, mắt theo ánh dị.

- với ký ức ta, thật yếu hơn rất trận chiến phải thắng!

Bạch tới đây, đang muốn đi. Nhưng vào ánh mắt giơ tay trái lên, trái tự biến đổi thành gần suốt. kỹ lại, cuối cùng do nước tạo thành. Theo vẩy, bên tay trái tự tản rất giọt nước.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Vinh Quang Từng Năm

Chương 11
Cha tôi từ bên ngoài nhặt về một người mẹ nuôi, mẹ nuôi đối xử với tôi rất tốt, nói sẽ coi tôi như con đẻ. Nhưng tôi lại nghe được tâm thanh của bà: 【Hệ thống, đây chính là đứa con nuôi khiến cha con kia hối hận phải không? Chỉ cần ta thu phục được nó, hai cha con kia sẽ phải hối hận muộn màng!】 Đêm đó tôi nằm mộng thấy tiền kiếp. Trong mộng, mẹ nuôi dẫn tôi vào kinh thành, trước mặt Hoàng đế và công chúa nhỏ bế tôi lên cao, lại còn tỏ ra thân mật với cha tôi. Công chúa nhỏ ghen tị, quỳ ôm lấy mẹ nuôi gọi "mẫu phi", nói đã biết lỗi và muốn được mẹ ôm. Hoàng đế cũng đỏ mắt khóc lóc cầu xin mẹ nuôi tha thứ. Mẹ nuôi lập tức vứt bỏ tôi, vui vẻ theo họ về cung. Tôi van xin bà đừng đi, bà chỉ lạnh lùng cười: "Mày chỉ là công cụ để ta khiến hai cha con khốn nạn kia hối hận thôi! Tưởng thật ta muốn làm mẹ mày sao? Cút đi!" Bà trở về cung liền được phong làm Hoàng hậu, cùng ngày cha tôi bị Hoàng đế ghen tuông dìm chết dưới nước. Còn tôi vì từng "tranh giành" mẹ với công chúa, bị xe ngựa cán gãy tay chân. Công chúa nhỏ chỉ vào tôi tàn tật hỏi: "Mẫu hậu, người thương nó hay thương con?" Mẹ nuôi chiều chuộng dỗ dành: "Con là bảo bối máu thịt của ta, nó chỉ là thứ rác rưởi ta nhặt về thôi." Tôi giật mình tỉnh giấc, mẹ nuôi nghèo khó đang cầm miếng bánh ngọt lấy lòng tôi. Lại nghe thấy tâm thanh bà ta: 【Đây là điểm tâm ta đặc biệt mang từ cung điện ra, tiểu tạp chủng này ăn xong chắc chắn sẽ nhận ta làm mẹ!】
Cổ trang
Hệ Thống
Cung Đấu
0
Cô Gái Ốc Chương 9
Tri Đường Chương 7