Tôi nằm mơ giấc mơ rất dài.
Tôi mơ thấy Lam.
Trong giấc vẫn lúc nhập học năm khi đó chân làm việc vặt của tuyển sinh. Hội sinh viên trai lành theo đuổi hẹn hò với ta.
Kết ta hoàn toàn thối nát, ta th/uốc mê tôi, chụp ảnh tôi, dùng chúng để tống tiền tiếp tục quấy rối tôi.
Khi đang mình trốn ký túc xá khóc lóc Lam quay về.
Trước đây hề quen biết Lam.
Chị có tính tình rất lùng thích nói chuyện, Tần Tiếu Mạnh Lệ Nhi hơn lần nói với rằng Lam lập dị chỉ biết học hành.
Nhưng lần đó, Lam chủ bước tới bên cạnh đang khóc lóc.
Chị hỏi: thế?”
Lần tiên phát hiện Lam thực sự nói chuyện rất dịu dàng.
...
Ngô Lam đi tìm sinh viên để đòi lại tiền ảnh.
Tôi biết chị làm nào, chị nhưng chị nói.
Sau đó, sinh viên bao giờ dám quấy rối nữa, nên sùng bái đi theo Lam, đi/ên cuồ/ng tâng bốc ngợi.
“Chị Lam đỉnh quá đi.”
“Chị Lam che chở cho em.”
“Em yêu chị Lam nhất.”
Mỗi lần chị ấy, Lam tỏ lùng, bày dáng vẻ được mấy lời ngợi mùi mẫn.
Chị xuyên nhìn thở dài.
“Dáng cao này, mặt cũng xinh, chỉ có điều óc hơi ngốc nghếch.”
Tôi hề quan tâm: cứ làm đồ để trang trí đấy nào? cũng có chị Lam vệ em!”
“Đúng chị Lam?”
“...”
“Đúng không?”
“...”
“Chị vệ em, không?”
“Ừm.”
Tôi đột nhiên rằng, đêm nay Lam - thành h/ồn m/a, lại nói câu với nhiều nhất:
“Chị vệ em.”