TRUY TÌM SỰ THẬT

Chương 6.

28/08/2025 14:11

Khi nhìn thấy toàn bộ sự thật, tôi đã hiểu ra hết. Chẳng trách chỉ cần nghe thấy tên hắn, tôi đã đ/au đớn đến mức muốn phát đi/ên.

Nếu các người là kẻ đã hại ch*t tôi, vậy thì n/ợ m/áu phải trả bằng m/áu. Lần này, tất cả món n/ợ sẽ tính một lượt!

Tên Lý Thâm giỏi lừa phụ nữ, chẳng qua là vì hắn tự tin vào “thế mạnh” của mình cộng thêm một gương mặt khá điển trai.

Vậy thì tôi sẽ hủy đi thứ mà hắn tự hào nhất, rồi biến chính gương mặt đó thành nỗi tuyệt vọng của hắn.

Để tóm gọn cả đám một lượt, tôi lợi dụng lúc Lão Ngũ ra ngoài m/ua đồ, bí mật thu thập chứng cứ phạm tội của chúng, còn lén giấu một chiếc bút ghi âm trong túi.

Mỗi lời bọn chúng nói sau này sẽ trở thành bằng chứng kết tội.

Còn về Hoàng Tân — tuy tôi không thích cô ta, nhưng cô ta cũng coi như người vô tội. Tôi sẽ không lấy mạng cô ta, chỉ muốn để cô ta học được một bài học nhớ đời.

Kế hoạch của bọn chúng là một tuần sau.

Đến sáng ngày hành động, tôi lại nhập vào con chó đó. Nhân lúc Hoàng Tân đi vệ sinh, tôi nhanh chóng nhảy lên giường, nhắm chuẩn vị trí… ngoạm mạnh một phát, cắn đ/ứt “của quý” của Lý Thâm.

Lý Thâm đ/au đến choàng tỉnh, thấy cảnh trước mắt thì gần như sụp đổ. Hắn la hét cầu c/ứu, muốn nhào tới bắt tôi, nhưng đ/au đến mức không nhúc nhích nổi.

Hoàng Tân nghe thấy tiếng động, chạy từ nhà vệ sinh ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng liền mặt c/ắt không còn giọt m/áu.

“Trời ơi! Sao nhiều m/áu thế này? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Cô ta thấy ga giường loang đỏ, rồinhìn thấy thứ đang ngậm trong miệng tôi, lập tức hoảng hốt nhận ra.

Tôi đứng ở ban công, hướng về phía Hoàng Tân sủa vang. Đây là cơ hội duy nhất để cô ta chạy thoát.

Cô ta sợ đến mức chân tay run lẩy bẩy, không dám bước tới.

“Hoàng Tân! C/ứu anh… Mau gi/ật lại thứ đó cho anh… Anh xin em…”

Lý Thâm cầu khẩn, lo sợ mất hẳn “báu vật” của mình. Nhưng Hoàng Tân vốn nhát gan và ích kỷ, chưa từng thấy cảnh tượng m/áu me như vậy. Cô ta hét lên rồi lao thẳng ra cửa, bỏ chạy.

Lý Thâm tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn không chịu bỏ qua cơ hội.

Việc đầu tiên hắn làm không phải gọi cấp c/ứu 120, mà là gọi cho đám đồng bọn, giục chúng hành động sớm hơn. Quả đúng là loại coi tiền hơn mạng.

Hắn cố lê thân thể đầy m/áu, quấn tạm tấm ga quanh người, lảo đảo tiến về phía tôi. Trên tay hắn còn cầm dây sạc điện thoại.

Nếu giờ tôi nhảy ra ngoài, con chó này chắc chắn sẽ ch*t. Không được — nếu mất nó, tôi e là sẽ không còn cơ hội b/áo th/ù.

Tôi liếc xuống dưới. Với sức con chó thì khó mà nhảy xuống ban công tầng dưới, nhưng tôi đang điều khiển nó, nên vẫn có thể thử.

Tôi lùi lại lấy đà, rồi xoay người nhảy xuống!

Tôi đáp trúng ban công tầng dưới, chỉ là một chân con chó bị g/ãy. Nhưng ít nhất, nó vẫn sống.

“Tiểu Bạch, thời gian qua cảm ơn mày. Giờ tao còn việc quan trọng phải làm. Chút nữa tao sẽ khiến chủ nhà mở cửa cho mày. Sau này mày muốn đi đâu thì đi, tao sẽ không làm phiền mày nữa.”

Nói xong, tôi rời đi.

Lúc này, tôi phải nhanh chóng tìm và kh/ống ch/ế Lão Ngũ trước khi bọn chúng bắt được Hoàng Tân, rồi lợi dụng hắn để tóm gọn cả đám.

H/ồn tôi vừa bay không xa thì thấy đám người đó bịt mặt, đang chờ ra tay ở tầng hầm để xe.

Hoàng Tân loạng choạng chạy xuống, thậm chí giày dép cũng không kịp mang. Vừa xuống tới nơi, cô ta đã bị trùm bao bố trùm kín đầu kh/ống ch/ế ngay lập tức.

Ngốc hết phần thiên hạ, thế mà cũng chạy không thoát.

Tôi chờ thời cơ, rồi nhập vào Lão Ngũ. Đạp ga, tôi phóng xe ra khỏi tầng hầm.

“Lão Ngũ! Mày làm gì vậy? Nói rõ là Lão Tam lái cơ mà! Mày đi/ên rồi hả? Dừng xe lại!”

Tôi cứ thế giữ nguyên chân ga, lao thẳng đến tận cổng đồn cảnh sát mới dừng lại.

Rầm một tiếng — xe húc đổ rào chắn trước cửa.

Tất cả mọi người đều sững sờ. Không ai ngờ là “người nhà” lại tự đưa cả ổ đến tay cảnh sát.

Chẳng bao lâu, công an kh/ống ch/ế toàn bộ tại chỗ. Lý Thâm vẫn đang lê thân đầy m/áu, ngóng chờ cuộc gọi báo tin b/ắt c/óc thành công.

Nhưng đợi mãi chẳng thấy, thay vào đó là công an xuất hiện.

“Lý Thâm, anh bị bắt vì tội lên kế hoạch b/ắt c/óc Hoàng Tân. Đồng bọn của anh đã khai hết. Dẫn đi!”

Lý Thâm khom người, khóc cũng không ra nước mắt, chạy cũng không nổi.

Hắn cúi đầu van xin:

“Cảnh sát… Có thể giúp tôi tìm một thứ được không… Nó rất quan trọng với tôi…”

Viên cảnh sát liếc xuống dưới, khẽ bảo: “Mấy cậu tìm thử xem, không thấy thì thôi.”

Tôi đứng bên cạnh, nhìn đầy khoái trá. Tìm được mới lạ, thứ đó sớm đã theo xe rác đi rồi.

Khối oán khí trong lòng tôi cũng tan biến phần nào.

Sau đó, cảnh sát cuối cùng cũng điều tra ra danh tính của nửa th* th/ể kia. Họ không ngờ rằng vụ án này lại có thể liên quan đến vụ của Hoàng Tân.

Qua một tháng điều tra, sự thật về cái ch*t của tôi cũng được làm sáng tỏ.

Họ liên lạc được với viện trưởng của cô nhi viện.

Tro cốt của tôi được mang về, tôi cũng có một tấm bia m/ộ thuộc về mình. Lão Ngũ vào trại tạm giam phát đi/ên, miệng lúc nào cũng lẩm bẩm:

“Không phải tôi, tôi chẳng làm gì, cũng chẳng nói gì.”

Nhưng lúc đó đã không còn ý nghĩa gì nữa, ngay ngày đầu tiên bước vào đồn công an, hắn đã mang theo chiếc bút ghi âm kia.

Về sau, Lý Thâm – kẻ chủ mưu bị tuyên án t//ử h/ình, hoãn thi hành hai năm.

Những đồng phạm khác cũng lần lượt lĩnh án t//ử h/ình hoặc tù chung thân.

Trong tù, vì Lý Thâm có ngoại hình khá ưa nhìn, lại mất đi bộ phận sinh dục, nên trở thành món đồ chơi của đám ông trùm trong đó.

Nghe nói trước khi ch*t, hắn tự cào rá/ch khuôn mặt mình, nhưng những tù nhân kia vẫn không buông tha, còn bảo hắn “kỹ năng tốt, trời sinh ra là để làm nghề này”.

Hoàng Tân sau trải nghiệm lần này, đã quyết tâm tập trung làm ăn, để tương lai có thể dựa vào năng lực của bản thân mà tiếp quản sản nghiệp của cha mẹ.

Tôi từng đến thăm Tiểu Bạch.

Nó được một gia đình tốt nhận nuôi, chính là cô gái từng cho nó ăn đùi gà trước cổng khu chung cư.

Hôm ấy, nó khập khiễng đi trong khu thì tình cờ gặp lại cô gái đó.

Cô ấy còn chữa lành chân cho nó.

Tôi đã nói sẽ không quấy rầy nó nữa, nên không lại gần.

Còn tôi… Giờ đây tôi chỉ là một h/ồn m/a lang thang giữa nhân gian.

Không thể làm thủy q/uỷ được nữa, nhưng tôi muốn gặp vị đại sư ở chùa Vĩnh An.

Tôi nhớ ông từng nói, ông có thể siêu độ cho tôi, để tôi chuyển sinh đầu th/ai. Giờ đây tôi không còn vướng bận gì, đã đến lúc rời đi.

Khi gặp lại tôi, đại sư không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ nói: “Thiện diệt, thiện sinh, vạn vật trên đời đều có nhân duyên.”

Ba năm sau, tôi tái sinh.

Khoảnh khắc mở mắt, tôi thấy Tiểu Bạch đang dụi vào người mình.

“Vợ à, chúng ta có một cô con gái rất xinh đẹp, vất vả cho em rồi.”

Phòng bệ/nh ngập tràn hoa tươi. Kiếp này, tôi thật may mắn khi được sinh ra trong tình yêu thương.

Hết.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm