"Lục Nhân, lẽ nào cậu thực ra đã thầm thích tôi từ lâu?"
Tôi: "???"
Tôi kinh ngạc nhìn Lý Chiêu, lại một lần nữa cảm thấy sửng sốt trước sự tự luyến của đàn ông loài người.
Mà Lý Chiêu thì lại như thể vừa khai phá ra chân lý vũ trụ, ánh mắt nhìn tôi càng thêm chắc chắn.
"Nhất định là vậy."
Anh ta gật đầu tỏ vẻ đắc ý.
"Tôi nói rồi mà, cậu cứ nhằm vào Hiểu Thiền, hóa ra là vì gh/en tị cô ấy được tôi thích!
Tôi: "..."
Tôi nghĩ, tôi gh/en tị chắc là với cái ảo tưởng ưu việt không điểm dừng của cậu ấy thì đúng hơn.
Tôi vốn định mở miệng giải thích, nhưng chưa kịp nói thì Lý Chiêu đã chủ động ngắt lời, vẻ mặt gh/ê t/ởm như thể đang làm ơn cho tôi.
"Lục Nhân, tôi khuyên cậu nên sớm từ bỏ đi."
Anh ta lạnh lùng nói:
"Một cô gái u ám, lúc nào cũng bày ra bộ mặt không ai ưa nổi như cậu, tôi không bao giờ thích nổi."
"Cậu chẳng có điểm nào sánh được với Hiểu Thiền cả."
Anh ta dừng một chút, rồi bỗng nhiên đảo mắt từ trên xuống dưới, bật cười đầy ẩn ý:
"Trừ phi… cậu chịu ngủ với tôi, cũng không phải không có khả năng cân nhắc đâu."
"Dù gì gương mặt với vóc dáng của cậu cũng tạm ổn, như vậy cũng coi như là cho cậu một cơ hội để… thỏa mãn tình cảm của mình, nhỉ?"
Tôi nhìn anh ta.
Lúc này cuối cùng đã x/á/c định - người đàn ông này, ch*t đi cho rồi.
Tôi không nói thêm lời nào, chỉ xoay người rời đi, không buồn liếc lại một cái
Lý Chiêu vẫn gọi theo sau lưng tôi.
"Này, Lục Nhân, cậu chạy cái gì!"
"Tôi chịu ngủ với cậu là cho cậu thể diện đấy! Sao cậu vẫn không biết hài lòng vậy!"
Bước chân tôi dừng lại.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngọn gió âm đang thổi tới, khẽ nheo mắt.
Ừ.
Lệ q/uỷ đến rồi.
Lý Chiêu, có thể ch*t rồi.