17.
Tâm trí cuốn hư vô.
Không thể lập tức chuyển kiếp.
Mà hệ thống chỉ tồn tại trong tâm trí giờ hóa thành đám sương m/ù trắng phát sáng, quanh nhảy nhót.
"Chuyển cần phải vội, chúng hãy kết cục cuối cùng của những người trước đã."
Ta đầu, nhìn ảo ảnh hư vô trước mắt, xem kết cục cuối cùng của họ thế nào.
Phù làm nhiệm vụ bại, dù sau ngày đêm van nài, nhưng rốt cuộc thể Hoàng thay đổi ý định, cùng thành thân.
Thậm ngày hôm đó nhiên xuất hiện, nói mình hề làm Sư và Hoàng tin chút nào, hiếm hoi bắt người điều chuyện này.
Thậm còn bắt hỏi Phù Linh, chỉ để tìm ki/ếm sự thật năm xưa.
Phù nhiên cắn răng chịu nói, nhưng hạn nhiệm vụ đã kề, dần trở nên lo/ạn.
Vì vậy, trong lần hỏi, Phù đã lỡ lời.
Sự thật năm xưa rốt cuộc phơi bày, dù lỡ lời chăng nữa, những người điều mang đủ chứng chứng minh sự trong của ta.
Đọc đến đây, lòng khỏi bồi hồi.
Vốn thể tìm sự thật, nhưng chỉ thiếu lòng tin mà muốn tìm hiểu.
Và từ đó sau, và Hoàng đã hết thảy những lỗi lầm và dằn vặt thành h/ận th/ù đổ dồn lên Phù Linh.
Cái trận pháp từng giam cầm suốt ba trăm năm, giờ trở thành nơi an nghỉ cuối cùng của Phù Linh.
Ngày qua ngày, tr/a t/ấn ngừng.
Để nếm trải hết thảy nỗi mà từng phải chịu đựng, thậm còn nâng cấp trận pháp nhiều nỗi càng thêm cùng.
Còn Ngọc Thanh chân nhân, vị từng người thân kia.
Thực chỉ còn bước thể thăng thành tiên, nhưng rồi vậy mà lo/ạn tâm m/a.
Thiên ập đến bất ngờ, mươi mốt lôi giáng thế mà ông ch*t lôi thứ hai.
Tan thành tro bụi, h/ồn phách tán.
Còn Hoàng, duy còn sót, lẽ cái gọi dằn vặt, thể tình cảm mà hắn thế mà bắt cuồ/ng nhiệt tìm ki/ếm phương pháp sinh, mong muốn thể trên thế này.
Tuy phương pháp sinh trái với trời, dù trong giới tu người điều thể chấp nhận.
Vì vậy, Hoàng quân uy thời, chỉ đắm trong tìm ki/ếm thuật sinh mà chính yêu nhập thậm đệ trong tông môn bắt truy sát hắn, đường lút trốn chạy, thương tích đầy mình, nhưng đến linh hoàn cạn vẫn tìm thuật sinh.
Cuối cùng, kết cục bi thảm.